Đêm đã muộn, sau khi thổi tắt nến toàn bộ căn nhà bị bóng tối bao trùm, ánh trăng bên ngoài cũng không sáng lắm, đêm đầu tiên mất điện dường như thời gian trôi lâu hơn ngày thường, cái lạnh mùa đông cũng chưa cảm nhận ra.
Chỉ có dự báo thời tiết nói đúng, đêm nay không khí lạnh về, tiếng gió bên ngoài thổi mạnh, gào thét như tiếng sư tử gầm.
Gần sáng, Dịch Thành Lễ tỉnh lại vì lạnh. Hắn mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn ra ngoài ban công, hóa ra là cửa sổ hơi hé khiến gió thổi vào, thổi váng cả đầu óc, thậm chí mấy chậu cây xanh Lăng Thanh để ngoài cửa cũng không thoát khỏi số phận lung lay.
Nằm trong ổ chăn hai giây cho tỉnh hẳn, Dịch Thành Lễ gian nan bò dậy đóng cửa sổ. Đứng từ đây quan sát ra ngoài, tiết trời ảm đạm, Dịch Thành Lễ đang định chui vào chăn ngủ tiếp, đột nhiên nghe được tiếng mở khóa phòng.
Lăng Thanh đi dép lê chuẩn bị rót cho mình cốc nước ấm, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Dịch Thành Lễ mặc đúng cái quần sịp đỏ đứng ngoài ban công, mặt đối mặt nhìn anh.
Dịch Thành Lễ: "..."
Lăng Thanh: "..."
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ một cách vi diệu, trong khoảng thời gian này chứng PTSD của Lăng Thanh sinh ra do tiếp xúc với Dịch Thành Lễ đã không còn như trước nữa, tuy anh thực sự muốn hét ầm lên nhưng lí trí đã ngăn cản được, nỗ lực nhịn xuống.
Đã thế còn phải nhịn thêm không đánh mắt tới cái quần sịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-bao-ve-chung-cu-benh-tat/2201423/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.