Lan Ninhthoát khỏi Weibo, bấm số gọi điện thẳng cho Ngôn Nho Ngữ. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng, anh cũng nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì? Tôiđang chuẩn bị thu dọn hành lý.”
Lan Ninh: “…”
Mẹ nó, anh ta đi thật đấy à?!
Cô tức muốn bùng cmn cháy luôn rồi: “Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao một người mù đường lại cứ nóng lòng muốn đi du lịch thế?!”
Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, sau đó anh cúp điện thoại.
Lan Ninh: “…”
Cô nhanhchóng gọi điện lại lần nữa, may là đối phương vẫn nhận cuộc gọi. Lần này không đợi Ngôn Nho Ngữ mở miệng, Lan Ninh liền giành quyền nói trước:“Tôi xin được nói lại lần nữa, tại sao người tự nhận mình có cảm giác về phương hướng không tốt, nhưng lại cứ thích đi du lịch vậy?”
“Cảm giác về phương hướng không tốt chỉ giới hạn với những nơi tôi chưa từng đặtchân tới, còn những nơi tôi đã từng đi qua thì nhất định sẽ nhận raphương hướng.” Ngôn Nho Ngữ lạnh lùng nói xong câu đó thì lại cúp điệnthoại.
Lan Ninh: “…”
Thầy à, có phải anh tự tin vào bản thân quá không?!
Nhưng đã cóbài học thất bại lần trước, Lan Ninh chỉ lo Ngôn Nho Ngữ lại bặt vô âmtín biến mất giữa biển người mênh mông, cô phải mau chóng gọi điện thoại cho chủ biên, báo cáo tình huống này.
Sau khi chủbiên nghe xong, chỉ nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh cho cô: “Ngày mai côđi theo anh ta đi, muộn nhất là thứ ba, tôi muốn thấy cô cầm bản thảođại thắng trở về!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-ban-thao/2289884/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.