Buổi chiềutrước khi tan làm, phòng biên tập đã mở một cuộc họp khẩn cấp, vấn đềchủ biên nhấn mạnh trong cuộc họp lần này là tiến độ bản thảo của thầyHạnh Tâm. Lan Ninh cảm thấy muốn bùng nổ, cô thầm nghĩ nếu trước mườilăm tháng này cô không lấy được bản thảo, chủ biên thật sự sẽ cho cônghỉ việc luôn.
Sau khi họpxong mọi người liền thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị về nhà, còn LanNinh lại lên QQ copy paste giục Hạnh Tâm giao bản thảo, rồi mới tắtComputer tan việc.
Đi ra khỏi công ty, Lan Ninh theo như mọi ngày chuẩn bị ra ga tàu điện ngầm, thì bỗng bị một người gọi lại: “Lan Ninh.”
Cô quay lại đưa mắt nhìn, suýt chút nữa bị nụ cười dịu dàng kia của Vu Mộ Viễn làm hoa cả mắt.
Lan Ninh cogiật khóe miệng, coi như không nhìn thấy hắn mà nhanh chóng đi về phíacửa tàu điện ngầm, Vu Mộ Viễn đuổi theo cô, còn vừa đi vừa giải thíchvới cô: “Hôm qua thật xấu hổ, là do anh không kiềm chế được cảm xúc củamình nên có ăn nói hơi quá đáng, hi vọng em sẽ không để ý.”
Lan Ninh không kiên nhẫn chau mày chất vấn: “Sao anh biết tôi đang làm việc ở đây?”
Vu Mộ Viễn nở nụ cười: “Nếu như em thật sự quan tâm đến một người, mấy chuyện cỏn con này chỉ cần hỏi thăm là biết.”
… Được lắm, đừng để cô biết kẻ nào dám bán đứng cô, bằng không cô sẽ giết ngay không cần nghe giải thích.
“Hôm quathực sự rất xin lỗi em, tôi không nên nói những lời đó. Chúng ta đã quen nhau từ hồi học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-ban-thao/122732/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.