Quán cơmrang của chú Vương mà Đại Thanh vừa nhắc tới, không phải mấy quán ăn ven đường, mà là một tiệm cơm rang tư nhân do chú mở. Cả bọn đi vòng quamột con ngõ nhỏ rồi đi thêm năm sáu phút nữa, mới nhìn thấy biển hiệu“Cơm Rang Chú Vương” phía xa xa.
“Quán này có vẻ được đấy, sao các chị có thể tìm được nơi này vậy?” Khúc Đồng tò mòđánh giá khung cảnh xung quanh, con phố này cũng có không ít dân cư sinh sống, tất cả đều là những căn nhà mái bằng một tầng xưa cũ, cả khu phốtràn ngập trong hơi thở cổ xưa.
Đại Thanh vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Ngửi mùi là có thể tìm được!”
Lan Ninhcong khóe miệng, nói: “Lúc đó là khi chúng tôi vừa gia nhập câu lạc bộ,đội trưởng đã mời chúng tôi đến đây ăn cơm, nghe nói không ít các thầycô trường mình cũng thường ăn cơm ở đây.”
“Chúng tôicũng từng nghe học trưởng kể lại.” Diệp Trừng nhìn Lan Ninh, tò mò chớp mắt hỏi, “Biên biên chị tham gia câu lạc bộ nào?”
… Đã bảođừng gọi cô là Biên Biên rồi mà. Lan Ninh có chút lúng túng: “Tôi bị bạn học kéo đến câu lạc bộ Anime.” Bởi vì học chuyên ngành tiếng Nhật, lúcđó lại đang là sinh viên năm nhất, vì vậy mọi người đều là những sinhvật đơn bào ngu ngơ, khi cô ở còn chưa nghĩ ra sẽ tham gia câu lạc bộnào, đã bị cô bạn cùng phòng sống chết kéo đến câu lạc bộ Anime.
“Ồ, vậy chị có từng tham gia cosplay nhân vật không? Có chụp tấm nào không?!” Hai mắt Khúc Đồng sáng rực lên nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-ban-thao/122729/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.