Nếu thời gian có thể quay lại hai tiếng trước, Lan Ninh thà chết cũng sẽ không theo chân đám học sinh cấp ba lên núi.
Cố cúi ngưới hai tay cô chống trên đầu gối, mệt mỏi thở hồng hộc chốc lát. Bốn phíavẫn là những vùng tuyết trắng phau phau, hơi thở ấm nóng vừa bay ra liền biến thành những làn khói trắng, rồi rất nhanh biến mất trong cơn giólạnh.
Mẹ kiếp!
Cô khôngnhịn được mà thầm chửi trong lòng một câu, cái quái gì mà nguyên một đám trẻ trâu, hừng hực khí thế kéo cô cùng leo núi, thế mà đảo mắt đã không thấy đứa nào nữa.
Cô có chútnhụt chí ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao. Bầu trời đã không còn sángrực như lúc cô vừa lên núi nữa, dường như còn có thể nhìn thấy đám mâyđen xa xa.
Trái tim nhỏ bé của Lan Ninh run lên, lẽ nào vất vả lắm mới được tới Hokkaido dulịch một lần, vậy mà phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở đây?
Cô cẩn thậnsuy nghĩ lại một chút, vẫn không nhớ ra mình đã lạc đám học sinh cấp batừ lúc nào. Cô vẫn luôn đi cuối cùng của đoàn, nghe cả lũ huyên thuyênbằng tiếng Nhật suốt cả quãng đường, đến lúc hồi hồn lại, giữa đất trờimênh mông này chỉ còn lại một mình cô..
Ngay đến cả một cái dấu chân đám người kia cũng không thương tình mà lưu lại cho cô.
Là khi côđang lơ đãng đã tự động rẽ lối khác sao? Cô vừa tự kiểm điểm bản thân,vừa thầm vui vì đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, xác xuất để cô tìm đượcđường về quán trọ vẫn tương đối cao.
... Hi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-ban-thao/122717/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.