Trời tháng năm bắt đầu nóng nực, giờ nghỉ trưa đã đổi thành trở về ký túc xá nghỉ ngơi từ lâu.
Trong lớp có người mang theo nồi nhỏ, Đường Chấn Ninh hỏi Lý Mạch buổi trưa có ăn sủi cảo không, là loại dấm, đủ kiểu luôn.
Lý Mạch không thể từ chối gia vị dấm được, mấy người định buổi trưa nấu sủi cảo trong phòng học để ăn.
Không biết Đường Chấn Ninh làm sao có được sủi cảo đông lạnh, nguyên cả một hộp lớn, thậm chí còn có một bó ngò thơm, lọ dầu vừng mini, hạt nêm và muốn.
“Sủi cảo có thịt có rau, trộn vào đấy nhé.”
Lý Mạch ngồi xổm trước nồi, đợi nước sôi, “mình không kén ăn, ăn được hết.”
“Đồ ăn nhiều quá.”
Mọi người vui vẻ vừa ăn vừa đùa nghịch, còn nói lần sau có thể nấu bánh trôi làm đồ ăn đêm.
Qua mấy hôm Đường Chấn Ninh mua được bánh trôi thật, cả đám định tan học lớp tự học tối nay nấu.
Sau khi tan học, Đường Chấn Ninh lập tức hành động, nồi không lớn, phải chia ra mấy lần nấu, đến khi mọi người ăn đến nồi thứ hai, khi chuẩn bị nấu nồi thứ ba thì điều ngoài ý muốn xảy ra.
“Mấy người các em đang làm gì thế?”
Hỏng bét rồi! Là chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý vào phòng học, phía sau còn một người đi theo.
Lúc đó trong miệng Lý Mạch còn đang cắn bánh trôi, rất nóng, nhân mè cũng tràn ra một ít.
Còn nửa miếng còn lại nghẹn trong miệng, Lý Mạch mới nhìn người ở phía sau.
Ui… Sao lại là Châu Ngang chứ?
Đúng là mất mặt quá…
Ngày hôm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-voi-chau-ngang/236487/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.