Sau khi cơm nước xong, Lưu Yến Thanh đi tắm, sau khi sửa soạn một chút liền chỉnh lại quần áo đi ngủ, cô nằm trên giường trấn trọc trở mình, không ngủ được.
Đã mười một giờ năm mươi mốt phút, Lâm Thành Thông còn chưa về phòng.
Con người màu đen như mực của Lưu Yến Thanh lướt qua một chút mất mát. Trong lòng cô vẫn có một chút áy náy, cô vốn định nói lời xin lỗi tử tế với hắn, giải thích chuyện hôm nay một chút, nhưng hắn lại không về.
Bỏ đi, không về càng tốt, cô cũng không muốn nhìn thấy hắn!
Lưu Yến Thanh thở dài, mắt mở to, nhìn kim phút, kim giây dao động đều đặn theo chu kỳ, không thấy buồn ngủ chút nào...
Trên con đường chín khúc cua gấp của núi Bạch My, một chiếc Maserati màu trắng ưu nhã phóng vèo vèo trong núi, nhìn qua cửa kính xe không hạ xuống có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong xe.
Gương mặt tuấn mỹ cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như trời sao đêm đông lạnh giá, trong đôi mắt minh triết lạnh băng lộ ra cốt cách quý tộc kiêu ngạo không thể kháng cự.
Lưu Yến Thanh... Lưu Yến Thanh... Lâm Thành Thông nắm chặt hai quả đấm, suy nghĩ có chút hỗn loạn, động tác đạp cần ga càng thêm dùng sức.
Lúc này, trên quốc lộ, ầm ĩ tiếng động cơ xe chói tai, phá vỡ ban đêm yên tĩnh, hai chiếc xe thể thao cao cấp một chiếc màu xanh da trời cùng một chiếc màu trắng đuổi bắt nhau trên cung đường chật hẹp, không ai nhường ai.
Ánh trăng sáng tựa hồ không theo kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-tan-troi-cao/1730302/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.