Lần theo hướng phòng vẽ trong trí nhớ lần trước, Lưu Yến Thanh nhìn chung quanh, trong phòng vẽ trống rỗng, chỉ có cọ vẽ, pallet pha màu loang lổ để bừa trên mặt đất, trong phòng có khung tranh, trên đó là bức tranh hoa hướng dương sơn đầu chưa vẽ xong lần trước, nhưng không thấy bóng dáng hắn.
Lưu Yến Thanh thở dài, xụ mặt xuống, trong mắt là tràn đầy thất vọng.
Xem ra hôm nay không gặp được hần...
Đang lúc cô xoay người định rời đi, xa xa một bóng người đi tới, không sai, chính là hãn... Người đàn ông đó, người đàn ông giống như thiên thần...
Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hốt hoảng, nhưng trong mắt là ngạc nhiên mừng rỡ khó mà che giấu "A... Cái đó, xin lỗi, tôi không phải cố ý đến phòng vẽ của anh... Tôi chẳng qua là..." Cô tay chân luống cuống, nói chuyện cũng lập ba lập bắp. "Tôi không có lục lọi đồ đạc của anh đâu!" Lưu Yến Thanh lắc lắc tay, vẻ vô cùng khẩn trương.
Người đàn ông không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, lắc lắc đầu, sau đó ngồi vào trước khung vẽ. Hắn cầm cọ vẽ tranh sơn dầu, chậm rãi pha màu trên pallet, rồi từ tốn phết màu lên khung vải, hết lớp này đến lớp khác, màu sắc dần dần được lấp đầy. Từ màu vàng nhàn nhạt ban đầu, hẳn điểm thêm màu vàng kim phân biệt các mảng màu, từng khối màu hiện lên sáng tối khác nhau, màu sắc tươi tắn, đậm nhạt rõ ràng.
Lưu Yến Thanh đứng bên người hằn, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đầy thán phục. "Anh còn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-tan-troi-cao/1730297/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.