Tên bắt cóc cũng sợ hãi trước hành động của cô, sững ra tại chỗ.
Bạch Nguyệt cười châm chọc, ánh mắt lại trống rỗng: "Tới đi, dù sao tôi chết thì các người đều phải chôn theo tôi."
Rõ ràng cô đang coi thường cái chết, lạnh lẽo như trời tuyết giữa tháng 12.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
"Đại ca, em muốn chơi chết con ả đó!" Tên tóc vàng nắm chặt tay.
Gã trung niên đứng lên. Bạch Nguyệt cũng đứng lên đi về phía tên tóc vàng.
Bầu không khí căng như dây đàn, chỉ chạm khẽ là đứt.
Gã trung niên khiếp sợ trước sự dũng cảm của cô, bèn chĩa súng về phía cô: "Đừng qua đây nữa."
Bạch Nguyệt cười giễu, khi khóe mắt nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngoài cửa thì hơi khựng lại.
"Tôi muốn vào nhà vệ sinh, có thể chứ?" Bạch Nguyệt nhanh trí nói.
"Vào trong đó." Gã đàn ông trung niên cẩn thận nói.
"Các người chạy không thoát đâu, ngoài cửa sổ có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào các người đấy." Bạch Nguyệt hất cằm về phía cửa sổ.
Gã trung niên giật mình, lập tức đi tới cửa sổ vén một góc rèm lên nhìn ra ngoài. Bạch Nguyệt nhân cơ hội chạy về phía cửa ra vào. Gã trung niên nhận ra mình bị lừa, bèn giơ súng định bắn vào chân cô. Thế nhưng Cố Lăng Kiệt đã nhanh hơn một bước kéo cánh tay cô. Bạch Nguyệt nhào vào lòng anh, được anh kéo ra sau lưng.
Tên bắt cóc thấy Cố Lăng Kiệt vào được thì nhận ra mình đã gặp nguy hiểm, bèn nổ súng về phía anh.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/96043/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.