Chương trước
Chương sau
“Do đó, tục ngữ nói, giàu bất quá ba đời, không phải nói giàu bất quá hai đời, con có thể để một trong những đứa con của mình mang họ Hoa, nhưng cha của con ơi, một khi hai đứa trẻ có hai họ khác nhau, đối xử với chúng khác nhau, áp lực chúng phải chịu khác nhau, sẽ có tác động khác nhau đến tâm trí của chúng, giáo dục của gia đình rất quan trọng đối với sự phát triển về thể chất và tinh thần của trẻ, những điều này sẽ được ẩn giấu trong tiềm thức, thực ra nhiều lúc, nếu bản thân không tự mình vượt qua, bản thân sẽ chi phối hành vi của người khác, điều này không thể coi thường được đâu.” Mục Uyển nói.

“Vậy cứ để con của con có họ Hoa hết đi, thế thì không phải phân biệt đối xử.” Hoa Cẩm Vinh kiêu ngạo nói.

“Như vậy quá bất công với Hạng Thịnh Duật.”

“Chúng ta là hoàng thất! Hạng Thịnh Duật kết hôn với con, vốn đã là trèo cao rồi, cậu ta phải hiểu, họ Hoa của con con cũng là cho thấy đứa trẻ này là quốc vương tương lai, con trai của cậu ta trở thành quốc vương, cậu ta cũng sẽ rất hạnh phúc thôi.” Hoa Cẩm Vinh với một cách thiếu bình tĩnh.

Mục Uyển thấy Hoa Cẩm Vinh chủ ý đã quyết, dù cô có nói bao nhiêu ông sẽ không thay đổi ý định.

Cô cũng không muốn lý luận với ông, vì lý luận không có kết quả, vả lại bây giờ cảm xúc của Hoa Cẩm Vinh rất kích động, ngay lúc này, ông sẽ không lý trí, hành vi của ông sẽ cực đoan.

Cô không cần phải giận ông.

“Con biết suy nghĩ của cha rồi, con sẽ quay về thảo luận với anh ấy, nhưng kết quả cuối cùng thì không nhất định được, vả lại, vẫn là câu nói đó, năng giả cư chi, à không, thiên đạo luân hồi, cưỡng cầu cỡ nào cũng không có kết quả hết, ăn cơm đi, thức ăn lạnh có hại cho dạ dày lắm.” Mục Uyển nói xong, cô cúi đầu lặng lẽ ăn.

Mười phút sau.

Hoa Cẩm Vinh nói: “Uyển Uyển. Cha biết, con vừa trở về, con không có cảm tình với cha, cha nói những chuyện này, con hãy suy nghĩ thử xem, con cũng có họ là Hoa, phải không?”

Mục Uyển gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ kỹ và thảo luận với Hạng Thịnh Duật sau khi quay về, nhưng nhà họ Hạng cũng là gia đình lớn, Hạng Thịnh Duật cũng có cha mẹ, con phận chỉ là con dâu của người ta, vì vậy con không thể đảm bảo chuyện đó đâu.”

“Cha có thể đền bù cho họ, con hãy hỏi họ muốn gì, nếu không, hãy cho mẹ Hạng Thịnh Duật một danh phận phu nhân, đây cũng là một loại vinh dự và vinh quang rồi, nhà họ Hạng có hai người vợ lận kia mà.” Hoa Cẩm Vinh nói.

“Thưa cha, cha có biết tại sao phu nhân lại quý giá không?” Mục Uyển bình tĩnh hỏi.

“Phu nhân cha cho tất nhiên là quý giá rồi, trăm năm mới có một Lan Ninh phu nhân là một con.” Hoa Cẩm Vinh đắc ý nói.

“Nó quý vì nó ít, vả lại Lan Ninh phu nhân được là Lan Ninh phu nhân là vì chính nhờ thành tựu của mình, con không bị chỉ trích cũng là vì giá cả dầu hỏa và sự tích lũy từ các thân phận khác nhau của con, nếu bất cứ ai cũng có thể trở thành phu nhân một cách bừa bãi, thì cha của con ơi, quyền uy của cha sẽ bị thẩm vấn, nó sẽ để lại cho cha một lịch sử đáng xấu hổ.” Mục Uyển nói nghiêm túc.

Hoa Cẩm Vinh nghĩ cũng thấy phải, có chút cáu kỉnh nói: “Con thật thông minh, thật hùng hồn, con chắc chắn biết cách thuyết phục Hạng Thịnh Duật, cha tin con, được rồi, vấn đề này thôi không nói nữa, ăn thôi.”

Đoạn Hoa Cẩm Vinh nói cha tin con này, thực ra là đang gây áp lực lên Mục Uyển, để cô không thể bác bỏ, hoặc thậm chí, để Mục Uyển không có chỗ từ chối.

Dù sao Mục Uyển cũng không muốn tranh luận về vấn đề này, dù sao cô cũng không có thai.

Ăn xong.

“Thân thể cha không còn tốt như trước nữa, một lát cha sẽ đi ngủ, con có muốn đi vòng quanh trong hoàng cung không?” Hoa Cẩm Vinh nói.

“Không ạ, con cũng mệt rồi, muốn quay về nghỉ ngơi, chiều nay con còn phải đi làm nữa, vậy cha, cha nghỉ ngơi tốt nhé.” Mục Uyển kính cẩn nói.

“Đến ăn cơm thường xuyên con nhé, chỉ cần gọi điện thoại đến là được, cha sẽ bảo người chuẩn bị bữa ăn riêng cho con.” Hoa Cẩm Vinh hàn huyên.

“Dạ.” Mục Uyển trả lời rồi đi ra ngoài, Lã Bá Vĩ đang ở cửa.

Mục Uyển khẽ cau mày: “Anh chưa đi ăn à?”

“Họ có sắp xếp cho tôi, nhưng tôi tạm thời không đói, chờ tôi đưa cô về rồi đi ăn cũng không muộn.” Lã Bí Vĩ nói.

Mục Uyển biết anh thực sự rất có trách nhiệm, anh lo lắng cô ở hoàng cung sẽ gặp nguy hiểm, dù sao đây cũng không phải không gian anh cảm thấy an toàn, nên anh không thể thoải mái ăn được.

“Cảm ơn anh.” Mục Uyển nói: “Anh đưa tôi đến Bộ Ngoại giao, ở văn phòng tôi có thể nghỉ ngơi, tôi sẽ ngủ một lát, ở đó có nhiều người của Hạng Thịnh Duật, anh có thể yên tâm.”

“Vâng.” Lã Bá Vĩ nói.

Trong xe, Mục Uyển đang suy nghĩ về mọi chuyện.

Thực ra, cô không quan tâm họ của đứa trẻ là gì, họ Hạng cũng không sao, thậm chí trao lại ngai vàng cho Hạng Thịnh Duật cũng không sao.

Nhưng không phải cô không quan tâm, những người khác cũng có thể không quan tâm.

Hoa Cẩm Vinh quan tâm rất nhiều, Hạng Thịnh Duật cũng không thể không quan tâm.

Vấn đề này phải luôn được giải quyết, vấn đề là cô là người ở giữa, cô phải nói chuyện với cả hai người, xử lý tốt hay không cũng phụ thuộc vào cô.

Cô thở dài.

“Phu nhân đang trong tâm trạng tồi tệ. Có nhiều điều khó chịu.” Lã Bá Vĩ nói.

Mục Uyển lắc đầu.

Thanh quan khó quản việc nhà, cô nói ra những việc này cũng không ai giúp đỡ được gì.

“Cũng không có sao, tôi sẽ tự xử lý việc này, cảm ơn anh.” Mục Uyển chân thành cảm ơn.

Lã Bá Vĩ khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, đưa Mục Uyển đến Bộ Ngoại giao.

Mục Uyển trở về phòng nghỉ ngơi, đầu cô hơi nặng nề, cô đi ngủ trước.

Cô đặt đồng hồ báo thức.

Não và thân thể cô rất mệt mỏi, nằm một lúc đã ngủ thiếp đi.

Khi ngủ thiếp đi, cô mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ, cô trở về dinh tổng thống ở nước A, Hình Thiên chiêu đãi cô, một bàn đầy bát đĩa.

Anh đưa cho cô một hộp trang sức.

Mục Uyển suy nghĩ, đó có thể là một chiếc nhẫn, lý trí nói với cô, cô không thể chấp nhận nó.

Tiếng chuông báo thức vang lên, giấc mơ bị gián đoạn.

Cô không biết mình có nhận hay chưa, nhưng khi ngồi dậy, nhớ lại trong đầu, cô vẫn cảm thấy muốn ăn cùng Hình Thiên.

Mục Uyển không hiểu, cô đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của mình với Hình Thiên về mặt lý trí, sao cô có thể trở về dinh tổng thống trong giấc mơ mình chứ?

Cô muốn thanh lọc sạch sẽ, ngay cả trong tiềm thức của mình, cô còn muốn thực hành một cách có chủ ý để quên đi một số người, một số điều, một số kinh nghiệm nhất định, một số quá khứ. Một số cảm xúc.

Vì rõ ràng về mặt lý trí, họ không thể nào quay trở lại, người này, mặc dù đáng tiếc, nhưng thực sự không thể ở bên nhau.

Thà từ bỏ hoàn toàn hơn là cứ nghĩ đến nỗi buồn, nhưng cô không biết cách từ bỏ, làm sao để tiềm thức của cô không còn nghĩ về anh nữa, làm sao để khiến bản thân không mơ về dinh tổng thống.

Lý trí và thực tế thực sự rất xa, đó là một cảm giác đặc biệt khó chịu, cô không biết phải mất bao lâu nữa nó mới chịu biến mất, trở nên thanh tịnh, yên bình và không còn mơ hồ.

Cô đứng dậy, đánh răng rửa mặt, tiếp tục làm PDF, khi cô làm xong, cô gọi cho Đổng Mạn Tuyết.

“Mười phút sau thông báo cho mỗi bộ phận đi họp nhé, tôi cần biết các giai đoạn của từng dự án, những khó khăn gặp phải và kế hoạch chi tiết để tiếp tục.” Mục Uyển ra lệnh.

“Vâng, phu nhân, tôi đã liên lạc với nước A, thời gian được đặt ra là sau mười ngày, phu nhân có nghĩ thời gian này ổn không?” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.