Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Tôi biết là có nguy hiểm, sao mà thế được, chẳng lẽ anh là gián điệp?”
Trình Cẩm Vinh không nói, cười lễ độ mang theo sự cảnh giác và xa cách.
Bạch Nguyệt biết anh ta sẽ không nói, cũng không hỏi nữa, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, rất dị thường.
Trình Cẩm Vinh hắng giọng: “Cô có nghiên cứu qua về lịch sử chưa?”
“Lúc còn học tâm lí ở nước ngoài, có môn học về Lịch sử trong và ngoài nước, chủ yếu là phán đoán tính cách và phương hướng cuộc đời của những nhân vật trong lịch sử thực tiễn, sao thế? Anh thích nghiên cứu lịch sử sao?” Bạch Nguyệt tuỳ ý hỏi.
“Bố của người yêu cũ của tôi thích, ông ấy là chuyên gia về phương diện này, thành tích chủ yếu là nghiên cứu diện mạo địa lí cổ đại, ví dụ như triều Tống, nơi xảy ra chiến dịch và vị trí xảy ra các sự kiện trọng đại.” Trình Cẩm Vinh giới thiệu đơn giản.
Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua tấm bản đồ nhặt được ở thôn Đường Tiền, nói không chừng bố của người yêu cũ của anh ta là nhân tài về phương diện này.
Đợi chút, Trình Cẩm Vinh và Lữ Mạnh Châu cho rằng, trên tay Lữ Mạnh Châu nên có tấm bản đồ đó, mà nói không chừng Lữ Mạnh Châu cũng có quen biết với bố của người yêu cũ của Trình Cẩm Vinh.
Vậy thì, Trình Cẩm Vinh muốn mua mảnh đất đó, có phải đó là nơi cất giấu kho báu trên bản đồ không nhỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226820/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.