Cố Lăng Kiệt không hiểu Bạch Nguyệt có ý gì.
Có không muốn chính diện trả lời câu hỏi của anh, hay là chỉ biểu thị cho anh thấy.
Anh hơi nhíu mày, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt đẩy anh ra: “Em không phải có ý này.”
“Vậy em có ý gì?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Bổ túc cho anh một điều, anh biết vì sao sinh viên dễ dàng không coi ai ra gì, ôm ôm ấp ấp thân thiết hay không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Quả nhiên cô muốn tránh câu hỏi của anh.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh đi: “Nói.”
Anh chỉ đơn giản nói 1 chữ, tràn đầy ý cay nghiệt, ẩn giấu sự không vui.
Bạch Nguyệt xem nhẹ, đứng ở góc độ của một chuyên gia mà phân tích: “Thứ nhất, là do ảnh hưởng của môi trường xung quanh, loại ôm ôm ấy ấy anh anh em em ở trường học rất thường thấy, mọi người sẽ không cảm thấy khó xử hay đặc biệt.
Thứ hai, tuổi này là tuổi dễ kích động, nồng độ hooc-mon dễ dàng tăng cao, bị kích động nguyên thủy nhất khống chế.
Thứ ba, bọn chúng không coi là đã bước vào xã hội, ít trải qua thất bại, thiếu kinh nghiệm, vì thế, cũng ít suy nghĩ, không để tâm ánh mắt của người khác, cứ làm theo ý của mình.”
“Em nói với anh những thứ này có quan hệ gì tới anh?” Cố Lăng Kiệt buồn bực, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh, không trốn tránh.
Thực ra Cố Lăng Kiệt nghe ra ý của cô rồi: “Bạch Nguyệt, anh cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226812/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.