Chương trước
Chương sau
Bạch Nguyệt nhìn anh, hơi ngây người.

Lúc chiều không phải nghênh ngang rời đi sao? Không phải nói coi như cô xin nghỉ 1 tuần cũng không sao ư? Còn vứt túi xách cô ta ngoài. Bây giờ, lại xuất hiện ở trước mặt cô là có ý gì?

“Thủ trưởng rất rảnh sao?” Bạch Nguyệt không khách khí mở miệng, trong mắt đều là sắc bén, dường như là ngàn vạn nhát đao, mở miệng, liền khiến người khác không thoải mái.

Ánh mắt Cố Lăng Kiệt thâm trầm nhìn cô, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình bóng nho nhỏ của cô, trầm mặc.

Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Lửa giận cô phát ra, rơi trên sông băng, còn lại, cũng vẫn là băng.

Cô cũng trầm mặc.

Hai người đứng đối diện nhau, không khí cực kì khó xử.

“Còn tức giận sao?” Cuối cùng, Cố Lăng Kiệt dịu giọng hỏi.

Thực ra, lúc đó anh cũng rất tức giận, cho tới khi đi rồi, nhưng vẫn không về quân khu.

Anh định vị điện thoại của cô, biết cô đến khách sạn, cũng biết cô đến Viện dưỡng lão.

Biết cô đến quán cà phê, anh liền không ngồi được nữa, mặt dày lái xe đến cửa đón cô.

Bạch Nguyệt rũ hạ ánh mắt.

Dùng thời gian trầm mặc vừa rồi, lý trí trở lại.

Tức giận không thể giải quyết vấn đề, tức giận còn sinh ra chất độc tổn thương bản thân mình, không cần thiết.

“Anh đến đúng lúc lắm, tôi nhận một hạng mục, phải đi công tác, khoảng 3 tháng.” Bạch Nguyệt trực tiếp vào đề.

Cố Lăng Kiệt nhíu mày, ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở cũng không ổn định: “Em cảm thấy anh sẽ đồng ý?”

“Nếu quân khu có chuyện gấp, anh có thể bảo bên Mộc Hiểu Sinh phái người tới, sẽ không lỡ dở việc của anh.”

Con ngươi Cố Lăng Kiệt co rút, âm ngoan nói: “Anh chỉ định rõ là em.”

“Chuyện trắc nghiệm tâm lý này, người của viện nghiên cứu đều là chuyên gia, năng lực của bọn họ không kém tôi.

Ở chỗ anh là trách nhiệm của tôi, ở bên đó là bệnh nhân của tôi, liên quan tới sự nghiệp và tiền tài của tôi, anh không thể ép buộc.” Bạch Nguyệt cố gắng điều chỉnh tâm trạng cho phù hợp.

“Bên phía anh cũng có thể trả lương cho em, em muốn bao nhiêu, muốn bao nhiêu trả bấy nhiêu. Anh tuyệt đối sẽ không trả cho em ít hơn bọn họ một đồng.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.

Bạch Nguyệt cũng có chút bực dọc, cô nhìu mày: “Có phải không thể bàn bạc không?”

“Em cảm thấy sao? Em vốn chỉ cho anh 3 tháng, em vừa đi đã hết 3 tháng rồi, Bạch Nguyệt, em như vậy là không công bằng với anh.” Cố Lăng Kiệt lý trí nói, có thể nhìn rõ tất cả suy nghĩ của cô.

“Tôi không công bằng với anh, thế anh có công bằng với tôi không?” Bạch Nguyệt nhớ tới chuyện anh nói 2 ngày trước, đầu óc bỗng chốc quá tải, tư duy không còn chô trống, chỉ cảm thấy bực dọc.

“Anh không công bằng với em thế nào?” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô.

Cô không muốn cứ mãi oán trách, giống như oán phụ vậy.

“Cố Lăng Kiệt, tôi đứng trên lập trường chuyên ngành tâm lý học nói cho anh biết, tính cách của anh và tôi không hợp nhau. Nếu bên nhau đã không có ý nghĩa gì, cần gì cưỡng ép bản thân?” Bạch Nguyệt kiên định mà lạnh nhạt nói.

Mỗi câu của cô đối với anh, đều như dao cắt vậy.

Anh cũng tức giận rồi, lý trí bị che lấp, trong mắt cháy lên ngọn lửa hừng hực, muốn đốt cháy cô, tức giận nói: “Anh không thể giây trước nồng cháy như lửa giây sau lạnh lẽo như băng giống em, anh đã nói với em, đối với Chu Hân Ly chỉ là trách nhiệm, em cứ phải ép anh chọn giữa em và cô ấy, nhất định cố chấp, lạnh lùng, quyết tuyệt như thế sao?”

Anh nói, khiến cô cảm thấy bản thân là một người lạnh lùng, quyết tuyệt, không biết cảm thông, không độ lượng, hà khắc ác liệt, lạnh lẽo vô tình, tự cho là đúng.

Cô nhớ trước kia anh từng nói, Cố Lăng Kiệt sẽ không thích người lạnh lùng như cô.

Anh thích người năng động, hoạt bát, đáng yêu, tràn đầy sức sống.

Xin lỗi, cô căn bản không làm được.

Từ nhỏ cô đã sống ở trong thế giới tối tăm muộn phiền, vô tình vô nghĩa.

Cô không phải ép anh chọn giữa cô và Chu Hân Ly, mà là, cô lựa chọn chủ động từ bỏ.

Ánh mắt Bạch Nguyệt cực kì lạnh lẽo, đã không còn chút độ ấm nào, đã hạ quyết tâm rời xa, làm lại từ đầu, sẽ không lưu luyến một người vừa không hiểu vừa không tán thưởng mình, càng không thích mình.

“Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt.

“Tất cả giao cho anh giải quyết, anh nhất định sẽ làm tốt, anh nói cưới em, anh sẽ không nuốt lời, em cho anh một chút thời gian.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

“Lần này tôi đi 3 tháng không tính là 3 tháng ước hẹn của chúng ta, sau khi trở lại, anh vẫn có thời gian 3 tháng, tổng cộng nửa năm, đủ chưa?” Bạch Nguyệt thương lượng.

Cố Lăng kiệt cảm thấy cô tuyệt tình, cảm xúc của anh lạnh đi, nhìn chằm chằm cô.

Giữa bọn họ rốt cuộc có tình yêu hay không, anh nhìn không rõ.

“Sự kiên nhẫn của em với anh, chỉ có nửa năm thôi sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, bén nhọn nhìn cô, giọng điệu tràn đầy chất vấn.

Trong lòng Bạch Nguyệt có chút đau: “Giờ anh phát hiện tôi nhỏ mọn cũng chưa muộn.

Cố Lăng Kiệt, sau này anh sẽ phát hiện tôi có rất nhiều nhược điểm, cho tới một ngày anh phát hiện tôi không phải người mà anh thích, vậy lúc đó anh vẫn miễn cưỡng đau khổ sống cùng tôi sao? Hay là sẽ cắt đứt ngọn nguồn đau khổ đó?

Khi anh vẫn chưa triệt để hiểu tôi ra sao, không nên dễ dàng đưa ra quyết định, cũng không nên cưỡng ép lòng mình, anh còn không hiểu tôi, anh không có quyền bắt tôi bỏ ra tất cả.” Bạch Nguyệt sắc bén nói.

Cô cực kì rõ ràng, bản thân nói ra những lời này giống như lưỡi dao sắc bén, có thể cắt đứt tất cả tình duyên giữa bọn họ.

Nhưng, cô bị tổn thương đủ rồi, đến này giống như một con nhím.

Cô sẽ không để bản thân mình tùy tiện bỏ ra nữa.

“Về quân khu trước đã.” Cố Lăng Kiệt không trả lời chính diện.

Bạch Nguyệt nhớ tới vali của mình vẫn ở chỗ anh, vì thế, cô không từ chối.

Cô lên xe của anh.

Trung tá Tống lái xe.

Cơ mặt Cố Lăng Kiệt căng thẳng, ánh mắt trầm xuống, dường như đang suy tư cái gì.

Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rất lâu về truóc cô thích xem tạp chí, có vài nội dung trên tạp chí khai sáng cho trái tim thiếu nữ, lại có vài tạp chí, giống như trải qua đời người phong phú, trầm ổn sau đau thương.

Cô nhớ trong đó có một câu chuyện, đại khái như sau:

Một người phụ nữ nho nhã xinh đẹp sau khi gả đi, bắt đầu không trang điểm nữa, không quá chú trọng ăn mặc nữa, cả ngày vất vả ở nhà bếp, phòng khách, trên người con cái…

Cuối cùng có một ngày, chồng cô ta ghét người vợ xấu xí ở nhà, ra ngoài tìm vợ lẽ.

Người phụ nữ này quả quyết ly hôn, bắt đầu trang điển, bắt đầu nhặt lại những bộ quần áo đẹp đã mà mình đã bỏ qua.

Ở trên một buổi họp thương mại, người chồng kia nhìn thấy vợ trước của mình.

Cô ta sáng ngời giữa đám đông, tự mình nổi bật, tao nhã xinh đẹp, giống như một vị thần cùng chồng mới của mình nói chuyện chân thành, phong tư trác việt.

Một người phụ nữ, đồng thời có thể là thiên thần, cũng có thể là ác quỷ, phải xem xem người bên cạnh cô ta là người đàn ông như thế nào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.