Bạch Nguyệt nhìn anh trực tiếp nằm xuống giường cô, bị người khác nhìn thấy sẽ không hay, “Anh về chỗ mình mà ngủ.”
Cố Lăng Kiệt căn bản không để ý đến cô, mắt vẫn không mở ra.
Bạch Nguyệt không còn cách nào với anh, thấy anh ngủ bình thản, ngược lại, rất yên tĩnh.
Lúc cô chuẩn bị mở máy tính tiếp tục nghiên cứ, tiếng Lãnh Thu Tôn từ ngoài cửa vọng vào: “Mở cửa.”
Bạch Nguyệt nhíu chặt mày, bị Lãnh Thu Tôn nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ở đấy, cô có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch.
“Cố Lăng Kiệt, anh dậy đi, lánh đi trước đã.”
Cố Lăng Kiệt nằm đó, không có phản ứng.
“Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt dùng sức lay anh.
Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, xoay người, ép cô nằm dưới thân, hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô.
“Bạch Nguyệt, tôi biết cô đang ở trong đó, mau mở cửa, tôi có chuyện tìm cô, Bạch Nguyệt.” Lãnh Thu Tôn gõ cửa càng ngày càng gấp.
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn ra cửa, sốt ruột, vậy mà miệng lại bị anh chặn lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào, lại sợ Lãnh Thu Tôn giống anh, bảo lễ tân mở cửa, vậy cô xong rồi.
Cô khẩn cầu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh cuối cùng cũng buông lỏng cô ra, nhìn vào ánh mắt oán hận của cô: “Đừng để ý đến anh ta, em bây giờ đã bị trưng dụng rồi.”
“Cố Lăng Kiệt, anh đừng gây chuyện nữa được không, Lãnh Thu Tôn là tổ trưởng của tôi, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226771/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.