“Tô Khánh Nam, anh tưởng EQ của anh thì cao lắm chắc?” Bạch Nguyệt hỏi lại.
“Cô cũng từng yêu tôi đúng không?”
“Có rất nhiều phụ nữ từng yêu anh, bị tổn thương vì anh, nếu trên đời này thật sự có quả báo thì chắc chắn anh sẽ chết rất thê thảm.” Bạch Nguyệt cảnh báo.
Cô lướt qua hắn, đi khỏi phòng giám sát rồi hòa vào dòng người đi vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy. Cô không đi thẳng đến trước mặt Cố Lăng Kiệt mà nấp vào góc phòng gọi cho anh.
Cố Lăng Kiệt thấy điện thoại rung lên thì hơi nhíu mày, “Rất xin lỗi, thất lễ rồi.”
Anh đi ra ngoài sảnh, vào một phòng trống cạnh đó nhận điện thoại, “Nguyệt à, sao vậy em? Có chuyện gì gấp à? Anh bảo trung tá Thượng qua xử lý.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
“Anh đang bận.”
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi. Cô cảm thấy như trái tim mình bị một thanh kiếm đâm vào. Mà thanh kiếm ấy do chính tay cô đưa cho Cố Lăng Kiệt. Cố Lăng Kiệt rút kiếm từ lồng ngực cô ra, kéo theo máu và nhiệt độ cơ thể cô.
Đột nhiên cô chẳng muốn hỏi gì nữa. Dù cô và Tô Khánh Nam đã kết hôn nhưng cô cũng không thể bắt hắn làm gì, huống hồ cô và Cố Lăng Kiệt có là gì của nhau đâu.
Nếu tình yêu phải ép uổng hay phải hao phí tình cảm, thì dù tình yêu đó có nồng nhiệt đến mấy cũng sẽ tan biến sau mỗi lần khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226678/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.