Chương trước
Chương sau
Thế nhưng là tình yêu đầu, nên đã khiến cô bị mê muội cả đầu óc, toàn tâm toàn ý mà lao vào.

Cho đến khi, tình nhân của Tô Khánh Nam bắt cóc cô.

Cô còn biết, là do Tô Khánh Nam cố ý sắp đặt.

Cô nhìn thấy Tô Khánh Nam cùng với tình nhân của hắn làm chuyện đó.

Cô đau đến không thể thở nổi, cảm giác đó, sống không bằng chết.

Vào cái ngày tuyệt vọng đó, cô còn bị cưỡng bức.

Cô đã buộc Tô Khánh Nam phải kết hôn rồi.

Thà nói là ép buộc, hoặc là, Tô Khánh Nam sớm đã chuẩn bị địa ngục đợi cô nhảy vào rồi.

Cô đã nhảy vào trong địa ngục đó y như mong muốn của hắn.

Cô không dám tin tưởng vào tình yêu.

Nếu như chưa từng yêu, thì đã không bị tổn thương nghiêm trọng như vậy rồi.

Mẹ cô, cô, không phải chính là một cái gương tày liếp sao?

“Tiểu Bạch, sao vậy?” Lưu San nghe thấy tiếng khóc của Bạch Nguyệt, đẩy cửa ra, đi vào.

“Không sao, gặp ác mộng thôi.” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói, không muốn Lưu San lo lắng, co người vào trong chăn.

“Tớ ở cùng cậu nhé.” Lưu San vén chăn lên, nằm cạnh Bạch Nguyệt, ôm lấy cô từ phía sau.

Bạch Nguyệt vỡ òa nước mắt.

Cô không phải là không có gì cả, cô còn có bạn bè.

Lưu San cảm nhận được cơ thể của Bạch Nguyệt đang run lên, trong lòng cô ấy cũng rất buồn, mắt đỏ ửng lên, “Tiểu Bạch, xin lỗi, đều tại tớ không tốt.”

Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay người lại, nhìn Lưu San. “Chuyện không liên quan đến cậu, chỉ là tớ nhớ lại chuyện trước đây của tớ.”

“Sau này sẽ tốt thôi, đợi sau khi cậu ly hôn, là có thể vui vẻ ở bên Cố Lăng Kiệt rồi.” Lưu San nói để trấn an cô.

“Lưu San, nếu như thật sự muốn tốt cho tớ, thì đừng tác hợp cho tớ và Cố Lăng Kiệt nữa.” Bạch Nguyệt nói một cách vô cùng nghiêm túc.

“Vì sao? Tớ thấy mọi mặt của anh ta đều tốt, gả cho anh ta, cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn nhiều.” Lưu San thấy không hiểu nổi nên hỏi cô.

“Mẹ tớ khi còn trẻ là một mỹ nhân, vô cùng vô cùng đẹp, đẹp khuynh nước khuynh thành mà trong thi ca vẫn nói đến chính là nói kiểu người giống như mẹ tớ vậy, bà là cô nhi, thế nhưng rất thông minh, khi còn trẻ bà đi làm bảo mẫu cho nhà giàu, đã khiến cho cậu chủ của nhà giàu đó yêu say đắm bà, thành công trở thành vợ của ông ta.

Thế nhưng, thân phận, thói quen, địa vị, cùng với địa vị của cậu chủ đó ngày càng cao, tất cả những điều này đã trở thành chướng ngại giữa hai người họ.

Mẹ tớ rất yêu cậu chủ nhà giàu đó, cậu chủ nhà giàu đó thì có lí tưởng của bản thân. Khát vọng, đi vào con đường làm quan.

Mẹ tớ đã cảm nhận được sự khủng hoảng, bà không thân phận, không bối cảnh, không mối quan hệ, chỉ có thể dùng tình yêu của bản thân để ràng buộc.

Một lần, hai lần, ba lần, bà thắng rồi, thế nhưng, có thể thắng được bao nhiêu lần chứ.

Cậu chủ nhà giàu đó đã gặp được một người phụ nữ thích hợp với ông ta ở bên ngoài, người phụ nữ đó mới là môn đăng hộ đối với vị cậu chủ nhà giàu đó, bọn họ có lí tưởng hoài bão giống nhau, điều quan trọng hơn nữa đó là, người phụ nữ đó có bối cảnh, có thế lực, có thể giúp vị cậu chủ nhà giàu đó thăng tiến thêm nữa.

Cho nên, cuối cùng cậu chủ nhà giàu đó đã vứt bỏ tình yêu của ông ta và mẹ tớ, đưa ra một nhát dao tàn nhẫn.” Bạch Nguyệt lặng lẽ rơi nước mắt nói.

“Người với người không giống nhau, tớ thấy Cố Lăng Kiệt không phải hạng người như thế.” Lưu San nói.

“Tớ tin cậu chủ nhà giàu đó đã từng yêu mẹ tớ, nếu không, cũng sẽ không bất chấp sự phản đối của gia đình mà cưới mẹ tớ, thế nhưng, tình yêu sốc nổi đó, sẽ chẳng thể tồn tại được cả một đời, tớ với Cố Lăng Kiệt có tính là gì, chỉ là quen biết được hơn một tháng, cảm xúc mãnh liệt đến càng nhanh, thì mất đi cũng càng nhanh, tớ thực sự không muốn yêu một cách điên cuồng nữa, tớ chỉ muốn một cuộc sống bình yên, ít nhất, như vậy sẽ không khiến trái tim chịu tổn thương nữa.” Bạch Nguyệt nói một cách lý trí, rồi sụt sịt mũi.

Lưu San liền im lặng.

Cô ấy cũng không biết nên nói gì tiếp mới phải.

Những chuyện trước đây này Bạch Nguyệt chưa từng nói.

Ai cũng không biết trong lòng Bạch Nguyệt đã che giấu bao nhiêu chuyện, cũng không biết một mình cô đã phải hứng chịu bao nhiêu đau đớn rồi.

“Tớ biết rồi, bất kể cậu đưa ra quyết định gì, tớ đều ủng hộ, từ giờ trở đi, tớ sẽ không tự làm theo ý mình nữa, xin lỗi, tiểu Bạch.” Lưu San nói một cách nghiêm túc.

“Tớ sẽ không bao giờ trách cậu đâu, tớ biết, cậu đều là vì muốn tốt cho tớ mà.” Bạch Nguyệt nhoẻn miệng cười, cây hoa lê đó, trắng nhợt, nhưng người khác lại bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó.

Lưu San hít sâu một hơi.

Cô ấy thấy những điều tiểu Bạch phân tích cũng đúng.

Cô ấy chỉ là thấy Cố Lăng Kiệt tốt, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nhiều chuyện về bối cảnh như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hưởng thụ được những điều vẻ vang lớn lao bao nhiêu, thì bắt buộc phải trải qua những gièm pha và tổn thương lớn bấy nhiêu.

Có thể có bao nhiêu người chịu đựng được tổn thương chứ.

Trong một đêm, bản thân cô ấy dường như cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã học được không ít điều từ Bạch Nguyệt.

Khi trời gần sáng, mưa bão cuối cùng cũng đã ngừng.

Bạch Nguyệt và Lưu San cũng đã ngủ thiếp đi, mãi đến khi đồng hồ báo thức của Bạch Nguyệt reo lên.

Đầu cô đau kinh khủng, thiếu ngủ một cách trầm trọng, thế nhưng, có làm sao, thì cũng phải đi làm.

Bạch Nguyệt ấn tắt đồng hồ báo thức, nhìn Lưu San vẫn đang ngủ say một chút, rồi rời khỏi giường.

Đánh răng, rửa mặt, đến nhà bếp nấu cháo trắng, tráng hai quả trứng.

Cô còn ra ngoài mua hai lồng bánh bao hấp, rồi trở về.

Lưu San cũng đã thức dậy, gãi gãi đầu tóc rối tung rối mù, “Mấy giờ rồi?”

“7 giờ 30 rồi, dậy đúng lúc ăn sáng, ăn xong rồi đi làm cùng nhau.” Bạch Nguyệt khẽ cười nói, ngữ khí rất dịu dàng, giống như sự đau đớn đêm hôm qua chưa từng có vậy.

“Tiểu Bạch, cậu thật sự quá tốt mà, tớ yêu cậu chết mất, cả đời này cậu không cần phải kết hôn nữa, sống với tớ luôn đi.” Lưu San vừa cười vừa nói.

“Mau đi đáng răng chải đầu đi.” Cô đặt bánh bao hấp lên bàn, rồi đi vào bếp múc cháo.

Điện thoại reo lên, cô nhìn là Hình Cẩm Nhi đang gọi điện đến, liền nghe máy.

“Bạch Nguyệt, đồ cô cần tôi đã làm xong rồi, đã gửi vào e-mail của cô, cô xem xem đã nhận được chưa, chuyện tiếp theo, tôi mong cô đừng làm tôi thất vọng, sớm ly hôn đi.” Hình Cẩm Nhi nói một cách đắc ý.

Bạch Nguyệt đặt cháo lên bàn ăn, cô mở máy tính ra, đã nhìn thấy video mà Hình Cẩm Nhi gửi đến.

Hình Cẩm Nhi còn rất biết tính toán, làm mờ đi mặt cô ta và những bộ phận nhạy cảm.

Tô Khánh Nam lại rất rõ nét, đoạn đối thoại cũng rất rõ ràng.

Ba năm trước, khi cô nhìn thấy đoạn video như thế này, nghe thấy đoạn đối thoại như thế này, sẽ thấy buồn, đau lòng và không cam lòng.

Bây giờ, chỉ thấy được giải thoát.

Cô đối với Tô Khánh Nam, đã hoàn toàn buông tay rồi.

Không hề để ý một chút nào, cũng không hề đau đớn một chút nào.

Bạch Nguyệt sao đoạn video đó ra thành mấy bản, một bản trong đó, thì lưu trong điện thoại của mình, từng bước từng bước bắt đầu phản kích!

���������������
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.