Cố Lăng Kiệt đưa Bạch Nguyệt về chỗ Lưu San.
Lưu San thấy Bạch Nguyệt về liền vội vàng ra đón, chỉ ngón tay lên trán, lên ngực và hai bên bả vai, rồi vui mừng nói: “Cảm tạ trời đất, Cố Lăng Kiệt cứu được cậu về rồi, tớ thật sự rất lo cậu sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lưu San.
Cô biết Lưu San cũng là có ý tốt, nhưng cô không hề muốn Cố Lăng Kiệt dính dáng đến chuyện này chút nào.
“Cô nàng San à, Tô Khánh Nam bị người của cục cảnh sát đưa đi, anh ta cũng đâu phải cả đời này không ra được đâu, Cố Lăng Kiệt có thể cứu được tớ một lần, nhưng đâu thể cứu được tớ cả đời.” Bạch Nguyệt nói một cách rất lí trí.
“Tớ mặc kệ, so với việc nơm nớp lo sợ thì chi bằng làm lớn một lần luôn đi, khiến Tô Khánh Nam tức giận, anh ta cũng chẳng có tác dụng gì, đắc tội với Thẩm Diên Dũng rồi những ngày tháng sau này của anh ta cũng không dễ sống đâu, ngọc nát đá tan cả thôi.” Lưu San nói như bị kích động.
“Đừng thiếu lí trí như thế, mất đi lí trí thì kẻ đen đủi sẽ chỉ có thể là chính bản thân mình thôi.” Bạch Nguyệt thở dài.
“Vậy thì có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cậu bị tên cặn bã Tô Khánh Nam đó chà đạp hay sao?” Lưu San tức giận đáp lại.
Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa như trút nước, những hạt mưa rơi trên đất tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226667/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.