Chương trước
Chương sau
Hùng Đại Ninh tức giận, giơ tay lên đánh thẳng vào mặt Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nắm lấy cánh tay của Hùng Đại Ninh, “Bà xót con trai của bà, cũng đừng chửi rủa con gái nhà người khác, bà đã từng quan tâm đến việc con trai bà có người phụ nữ khác ở bên ngoài chưa? Sao lại mặt dày đi quan tâm đến chuyện con gái nhà người ta?”

“Khánh Nam, còn đứng đó làm gì, đánh nó đi, không đánh đến khi cô ta nhận sai, mẹ sẽ không mang họ Hùng nữa.” Hùng Đại Ninh tức giận.

Ánh mắt Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu lắng của hắn.

“Bạch Nguyệt, xin lỗi đi.” Tô Khánh Nam ra lệnh nói.

“Cho dù tôi có xin lỗi, thì cũng sẽ không phải mẹ con hai người, hai người không xứng.” Bạch Nguyệt cương quyết nói.

“Ly hôn, nhất định phải ly hôn, Bạch Nguyệt, người phụ nữ đê tiện như cô hãy ra khỏi nhà tôi, tài sản của Khánh Nam, cô sẽ không có một đồng.” Hùng Đại Ninh tức giận vừa giậm chân vừa nói.

“Được.” Bạch Nguyệt đồng ý.

Tô Khánh Nam tát thẳng vào mặt Bạch Nguyệt một cái.

Sức của hắn rất mạnh.

Bạch Nguyệt bị ngã xuống đất, trong đầu trống rỗng, choáng váng không thể chịu được.

Một dòng máu đỏ nóng rực chảy tràn ra khỏi mũi.

Một lát sau cô mới bừng tỉnh lại.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình như sắp ngất lịm đi.

Cô không muốn ngất trong nhà của Tô Khánh Nam, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam.

“Không cho cô một bài học, cô sẽ nghĩ rằng tôi nuông chiều cô.” Tô Khánh Nam tức giận nói.

“Khánh Nam, đánh hay lắm, loại phụ nữ như này nên để cho cô ta nếm đau khổ, nếu không sẽ không khép chân mình lại, đê tiện.” Hùng Đại Ninh tức giận không ngừng chửi mắng.

“Bây giờ đến lúc xin lỗi rồi?” Tô Khánh Nam cảnh cáo nói.

Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy, “Anh có thể đánh chết tôi, cũng đừng nghĩ đến chuyện tôi cầu xin tha thứ từ các người.”

“Vậy cô không nghĩ đến bạn của mình nữa sao?” Tô Khánh Nam u ám nói.

Bạch Nguyệt đứng người.

Đúng vậy, cô vẫn còn có bạn, không thể vì cô mà liên lụy đến bạn bè.

Bạch Nguyệt cười, thất bại thảm bại như những hoa lê rơi xuống vậy.

Bây giờ nhận tội, chẳng phải nhận rằng mình đã sai.

Cô không nên động đến một ác ma như Tô Khánh Nam.

“Xin lỗi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng rũ mắt xuống nói.

“Cút đi cho tôi, đừng trở lại nơi này nữa, đê tiện.” Hùng Đại Ninh thét lên.

Bạch Nguyệt đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

Lúc Tô Khánh Nam nhìn cô bước qua, trong lòng giống như đang bị ong đốt, đau đớn, chua xót, cũng có chút lo sợ.

“Khánh Nam, người phụ nữ như này chúng ta không cần nữa, con hãy ly hôn đi, mẹ không phản đối con cưới Hình Cẩm Nhi, dù sao Hình Cẩm Nhi vẫn tốt hơn cô ta.” Hùng Đại Ninh bực bội nói.

“Mẹ, Tiểu Nguyệt cũng rất tốt, chẳng qua tính khí hơi ngang bướng, thường ngày cô ấy cũng rất hiểu chuyện, mẹ hãy cho cô ấy một cơ hội để dần dần tiếp xúc.” Tô Khánh Nam nhìn ra bên ngoài.

Bạch Nguyệt đã rời khỏi, hắn cũng muốn đi theo cô.

“Tốt gì, cô ta tát mẹ hai cái, bây giờ mặt mẹ vẫn còn đau, con không nhìn thấy sao? Cô ta dám tát mẹ hai cái, mẹ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta, ly hôn, nhất định phải ly hôn.” Hùng Đại Ninh ngang ngược nói.

“Chẳng phải mẹ cũng đã tát cô ấy hai cái rồi sao.” Tô Khánh Nam nhẹ nhàng dỗ Hùng Đại Ninh.

“Mẹ là bề trên, ngay cả đánh chết cô ta cũng được.”

“Vâng, vâng, những gì mẹ nói đều đúng, chẳng phải con cũng đã giúp mẹ đánh cô ấy rồi sao, cô ấy còn chảy cả máu nữa, mẹ nguôi giận đi. Nếu chưa đủ, lần sau con đánh cho cô ấy một trận, đánh cho cô ấy không thể xuống được giường, được chưa.” Tô Khánh Nam mỉm cười nói.

“Thật sự không hiểu tại sao con lại không ly hôn với cô ta!” Hùng Đại Ninh không hiểu.

“Bây giờ con là phó bộ trưởng bộ y tế, nếu như con ly hôn, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con sao?”

“Yên tâm, một là, đây chỉ là cuộc hôn nhân giấu diếm không có nhiều người biết, hai là, cứ coi như con ly hôn, mẹ sẽ nói mấy câu trước mặt tổng thống, ông ta không những đề bạt con, sau này ông ta còn trọng dụng con nữa.” Hùng Đại Ninh thở dài.

“Mẹ, con sẽ xem xét tình hình, được rồi. Đừng tức nữa, con chườm mặt cho mẹ, nếu không thì khuôn mặt như hoa như ngọc của mẹ con sẽ phải chịu ấm ức.” Tô Khánh Nam buông Hùng Đại Ninh ra, rồi đi về hướng tủ lạnh.

Uỳnh uỳnh.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm.

Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại.

Tô Khánh Nam lo lắng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nơi này rất ít người qua lại, càng không có xe buýt, Bạch Nguyệt có lẽ không thể đi được xa.

“Mẹ, trời sắp mưa rồi, con cũng phải về rồi.” Tô Khánh Nam nói.

“Không được, phải để cho người phụ nữ đó nếm chút khổ, sau này mới không dám ngỗ ngược với mẹ, mau chườm mặt cho mẹ.” Hùng Đại Ninh ngang ngược nói.

Tô Khánh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút tàn nhẫn, không đi ra ngoài, mà lấy những viên đá ở trong tủ lạnh ra.

Bạch Nguyệt đi trên con đường.

Những giọt mưa rơi xuống mũi, cô ngẩng đầu nhìn trời đang tối sầm lại, dường như sắp mưa.

So với tên ác ma Tô Khánh Nam đó, một chút mưa có là gì.

Cô đặt xe trên app didi, nhưng ít nhất cũng cần phải nửa tiếng nữa mới đến.

Họ sợ sẽ bị cho leo cây, không muốn đến đây.

Cô chỉ có thể nhìn về trước mà bước đi.

Không lâu sau, những hạt mưa to ào ạt đổ xuống, xối lên cơ thể mỏng manh của cô, không lâu sau đó, cơ thể cô đã ướt sũng.

Cô vốn nghĩ sẽ tìm một nơi để tránh mưa, nhưng mà những cơn mưa như này có vẻ sẽ không tạnh ngay, cô chỉ có thể đi ra ngoài đường, thử vận may xem có ai bằng lòng cho cô đi nhờ không.

Một chiếc xe dừng lại cạnh cô, Cố Lăng Kiệt hạ kính xe xuống, “Lên xe.”

Bạch Nguyệt nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, theo bản năng, cô không muốn lên xe, “Không cần đâu.”

Cố Lăng Kiệt cởi chiếc áo vest ra, đẩy cửa xe muốn bước xuống.

Cô biết cô nhất định không thể chống đối lại anh, cũng không muốn anh bị ướt, liền vội vàng mở cửa lên xe.

Cố Lăng Kiệt nhìn mặt cô, trong mắt ánh lên tia sắc bén, nắm lấy cằm cô, để cô quay lại hướng mình.

Mặt cô vừa đỏ vừa sưng, vết của mấy ngón tay vẫn in lên trên đó.

Anh cắn răng, vừa thương xót, vừa tức giận, “Ai đánh em? Tô Khánh Nam, em còn gạt anh rằng hai người rất tình cảm!”

Từ trong đôi mắt anh, cô cảm nhận được sự quan tâm, mắt cô ướt đẫm.

Cô lúc này thật sự rất mệt, không muốn chống cự với chính trái tim mình, nên cô đã im lặng không nói lời nào.

Cố Lăng Kiệt đưa chiếc áo vest cho cô, “Mặc vào, đừng để cảm lạnh.”

“Ừ.” Bạch Nguyệt khoác chiếc áo của anh lên.

Áo của anh vẫn còn hơi ấm, rất ấm áp.

Cô kéo sát áo lại, dựa vào ghế nhìn anh.

“Vẫn chưa muốn nói tại sao lại thỏa hiệp với Tô Khánh Nam sao? Hay là em thật sự muốn tôi phát điên lên.” Cố Lăng Kiệt ngang ngược nhìn cô.

Bạch Nguyệt cảm động, mắt cô đỏ ửng, nhẹ nhàng nói: “Cố Lăng Kiệt, nếu như em không gặp được anh, thì thật sự đã tuyệt vọng từ lâu rồi.”

Cố Lăng Kiệt nghe ngữ khí thỏa hiệp của cô, anh quay mặt lại, nắm chặt đôi tay lạnh cóng của cô, “Để mọi chuyện cho anh giải quyết, anh sẽ xử lý sạch sẽ.”

Nước mắt cô rơi xuống, lăn qua đôi môi, mặn chát, cô nhìn ra ngoài cửa xe.

Một mình cô bị hủy hoại là đủ rồi, bởi vì yêu anh, cô không muốn liên lụy đến anh.

“Cố Lăng Kiệt, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.

“Câu này trước kia đã nói rồi, đổi câu khác.” Cố Lăng Kiệt nói.

“Hì.” Bạch Nguyệt cười một tiếng, rút tay lại, rồi quay mặt đi, nước mặt nhẹ nhàng chảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.