Bạch Nguyệt gật đầu.
Cô đã nghĩ rất kĩ.
Cô cúi thấp đầu.
Hàng lông mi dài in một bóng mờ dưới khóe mắt.
Dáng vẻ đẹp đẽ tĩnh lặng.
Có thứ tình cảm len lỏi nổi lên trong anh, rồi ăn sâu vào máu.
Anh xoay người, hất chăn cô ra.
Cô tựa như bạch ngọc thánh khiết, da thịt nõn nà, trơn mịn trắng ngần, đường cong rõ ràng, vùng bụng bằng phẳng, đẹp đẽ tựa tinh linh nơi rừng rậm.
Anh nhìn cô từ trên cao, rồi hôn lên môi cô, lên cổ cô, lên xương quai xanh, rồi dọc theo từng đường nét của cô mà đi xuống.
Bạch Nguyệt khẽ thốt lên những tiếng than nhẹ.
Cô không hiểu cảm giác này lắm, cô chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt mà Cố Lăng Kiệt chạm qua đều để lại một cảm giác gì đó mà cô chẳng thể nói thành lời.
Anh còn cẩn thận hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Anh bình thường luôn bá đạo, mạnh mẽ, luôn áp sát khiến cô không thở nổi.
Thế nhưng lần này anh lại rất dịu dàng, khắc chế mà không hề vội vã.
Anh cũng sợ làm cô đau, sợ khiến cô sợ hãi và chống cự.
Tay Cố Lăng Kiệt đặt lên đầu gối cô rồi kéo ra hai bên, anh cúi đầu…
Từng tấc da tấc thịt trên người cô đều căng cứng, cô nắm chặt tay.
Cô không biết còn có thể làm như vậy, thế nên không kìm được mà thét lên.
“Không được, Cố Lăng Kiệt, khôg được làm như thế.” Với sự…của anh, cô ngày càng kích động, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226653/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.