Họ trở về rồi.
“Vậy em đưa anh đến quân khu trước nhé?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đến chỗ em trước đi, để anh lái xe cho, vết thương trên tay anh cũng gần khỏi rồi.” Cố Lăng Kiệt nói rồi ngồi vào ghế lái.
Bạch Nguyệt đưa chìa khóa cho anh rồi ngồi vào ghế phó lái.
Gần đến trưa thì họ mới về đến chỗ Lưu San.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt cùng xuống xe.
“Không mời anh lên ngồi một lát sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Anh đã mở lời thế thì cô cũng không tiện từ chối, cũng chẳng biết Lưu San đã về chưa.
Cô mở cửa.
Lưu San chưa về.
Cũng may trước đó cô có quét dọn một chút nên nhìn căn nhà cũng không có vẻ bừa bộn.
Cô đi tìm xem có đôi dép nam nào không.
Cố Lăng Kiệt cầm lên quyển sách mà cô đặt trên bàn trà, Bạch Nguyệt muốn giật lại nhưng không kịp nữa rồi.
Cô đang học tiếng Nga, rồi thì còn đang chép vở của anh ấy.
“Chuyện là sách của anh em có làm rơi vào trong nước, nên nó bị nhăn hết, thế nên em định chép lại trả anh.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Nghe nói em đang học tiếng Nga?” Cố Lăng Kiệt hỏi, rồi từ từ lật xem vở của cô.
Chữ của Bạch Nguyệt khá đẹp, từng nét rõ ràng, không chút cẩu thả.
Chữ y như người.
Thật ra cô ấy làm việc rất cứng nhắc, truyền thống, nghiêm túc và đàng hoàng…
Bạch Nguyệt đoán là Lưu San nói nên cũng chẳng có gì phải giấu, “Em định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226650/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.