Bạch Nguyệt sợ hãi. Từ cưỡng ép này là ác mộng của đời cô.
Cô nhớ lại buổi tối hôm ấy, người đàn ông kia, không ngừng đâm vào, dày vò cô một lần lại một lần.
Hạnh phúc của cô, tình yêu của cô kết thúc theo cơn ác mộng này.
Bạch Nguyệt sợ run lẩy bẩy, “Vậy tôi sẽ hận anh.”
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy nỗi sợ hãi thực sự trong mắt cô. Tim anh như bị một bàn tay túm chặt, đau đớn không thở nổi. Không ngờ cô lại sợ anh đến vậy. Hình như anh có cưỡng cầu cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Anh chán nản quay người đi, kéo ngăn kéo ra, cầm thẻ công tác của cô lên rồi đặt lên tủ đầu giường, trầm giọng nói: “Em đi đi, sau không cần đến nữa, tôi là một con sói, lần sau tôi không bảo đảm sẽ buông tha cho em giống hôm qua đâu.”
Trong lòng Bạch Nguyệt rất chua xót. Tại sao quan hệ của cô với Cố Lăng Kiệt càng ngày càng tệ như vậy? Đầu óc cô trống rỗng, cô đặt thức ăn lên tủ đầu giường, cầm thẻ công tác của mình lên sau đó đeo lên cổ.
“Mang đồ ăn của em đi đi, tôi không ăn.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
“Tôi mua cơm này từ căng tin, không phải cơm tôi tự làm, nếu anh muốn đi mua cơm ở căng tin thì cũng như này thôi.” Bạch Nguyệt đỏ mắt giải thích.
“Tôi không ăn đồ em mang đến. Cầm đi đi, hay là em muốn tôi tự tay quăng đi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói ra.
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226630/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.