Cô cảm thấy cái tên Cố Lăng Kiệt này đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Cô chỉ khách sáo thế thôi.
“Không phải vì giúp các anh nên tôi mới gặp nguy hiểm sao?” Bạch Nguyệt khẽ hỏi.
“Ha.” Cố Lăng Kiệt cười khẽ, giọng anh dịu dàng hơn nhiều: “Tôi không ép em, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Bạch Nguyệt tự dưng có cảm giác kỳ quái, cảm giác anh trong điện thoại giống như một chàng trai ấm áp, khác hoàn toàn với lúc gặp mặt.
“Anh cũng nghỉ đi, tôi cúp máy đây.” Bạch Nguyệt nói rồi cúp luôn.
Trung tá Thượng liếc cô một cái, không nói gì.
Cậu ta đưa Bạch Nguyệt về bệnh viện, lúc lái xe về quân khu thì nhận được điện thoại của sếp.
“Cô ấy về nhà chưa?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Chưa ạ, cô ấy bảo đưa cô ấy về bệnh viện.” Trung tá Thượng thành thật trả lời.
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Lăng Kiệt cúp máy.
Cô về bệnh viện dù sao cũng tốt hơn là về nhà.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lưu San vội vàng chạy đến phòng làm việc của Bạch Nguyệt.
“Bạch Nguyệt, con khốn đó kiện cậu rồi, bệnh viện phải xử lý cậu, nghe nói nó đang muốn cậu bị đuổi việc.” Lưu San lo lắng nói.
“Con khốn cậu nói là người hôm nọ đưa vào khoa sản ấy à?” Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế, sao cậu không rạch vài nhát lên mặt nó ý.”
“Con cô ta bị dây rốn quấn vài vòng quanh cổ, tớ mà không cắt thì đứa bé tắt thở, tớ không sai, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226618/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.