Điện thoại của cô vang lên. Là Lưu San gọi đến đúng lúc cô đang lúng túng: “Tôi nghe điện thoại đã.”
Cố Lăng Kiệt nhìn khuôn mặt đỏ như quả đào mật của cô, hắng giọng rồi buông tay cô ra.
Bạch Nguyệt đi sang một bên nghe điện thoại.
“San à, có chuyện gì thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cô cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng.
“Tớ thấy người đàn ông đó rồi, chính là người đàn ông mà cậu qua đêm ở nhà anh ấy đấy hả? Đẹp trai quá, càng nhìn càng thấy đẹp, hình như vừa nãy anh ấy muốn hôn cậu đúng không?” Lưu San hưng phấn hỏi.
“Đâu có.” Mặt Bạch Nguyệt càng đỏ hơn.
Cô ý thức được Lưu San đang ở gần đây bèn nhìn xung quanh.
Lưu San xuống xe, vẫy tay với cô.
“Cậu đợi chút, tớ có quà cho cậu.” Lưu San chạy về phía cô, nhoẻn miệng cười nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cô ấy nhét túi quà vào tay Bạch Nguyệt: “Cái này để tối dùng nhé.”
“Gì thế?” Bạch Nguyệt ngạc nhiên mở túi ra xem.
Là... đồ... phụ nữ... dùng lúc ấy ấy.
Bạch Nguyệt như bị sét đánh, vội vàng đóng túi lại. Còn chưa kịp nói câu “Tớ không cần” thì Lưu San đã chạy mất rồi.
“Cô ấy là bạn cô à?” Cố Lăng Kiệt nhìn cô hỏi.
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp, đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ về món quà kia.
“Cô ấy tặng gì cho cô thế?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ liếc túi quà của cô.
“Không có gì. Chúng ta mau đi mua quần áo đi.” Bạch Nguyệt úp mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226612/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.