Những lời này âm lượng không cao, lại giống như một cái búa đập mạnh vào trong lòng Tần Đồ, đập đột ngột khiến anh cảm thấy choáng váng, tác dụng chậm là đờ đẫn, đau nhức.
Sau khi kịp phản ứng, giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Sở Nghiêu nhíu mày cực nhẹ: "Rất khó hiểu sao?"
Tần Đồ bật cười, sau đó lại ngước mắt lên hỏi: "Cậu nhớ tới cái gì?"
Ánh mắt Sở Nghiêu nhìn anh có chút khó hiểu, nói: "Tôi chưa từng mất trí nhớ."
Tần Đồ nghe xong lời này lại nở nụ cười.
Nghiêng đầu, chống cằm cúi thấp cười, tiếng cười vang lên từ cổ họng, nghẹn ngào mà nặng nề.
"Ra vậy, được." Đôi mắt đen của Tần Đồ nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, chậm rãi nói: "Vậy đáp án của vấn đề này tôi tạm thời không muốn nói cho cậu, chờ khi nào thích hợp tôi sẽ nói sau."
Lời nói rất có lý, Tần Đồ quả thật không có nghĩa vụ phải nói cho hắn biết.
Nhưng Sở Nghiêu không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu.
Hậu quả của việc khó chịu chính là sắc mặt thiếu tá tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như Tần Đồ ở đối diện màn hình thiếu hắn một món nợ lớn.
Tần Đồ có chút hứng thú nhìn mặt Sở Nghiêu, cười nói: "Thiếu tá đừng nóng giận."
Sở Nghiêu lạnh lùng liếc anh một cái: "Ai tức giận?"
Tần Đồ nhướng mày, không lựa chọn tiếp tục chống đối. Anh bất đắc dĩ buông tay nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-truong-quan-aa-luyen/3537282/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.