Chương trước
Chương sau
"A a a a a a a, Nghiêu ca thật A, em yêu anh!"  

"Nghiêu ca! Đóng cửa đánh chó! "  

......  

"Đây là đang làm gì?"  

Một giọng nói lười biếng xuyên qua đám người từ phía cuối đại đội truyền đến.  

Vẻ kiêu ngạo của Hàn Vệ Bang lập tức bị dập tắt khi mở to hai mắt, nhìn thấy nguồn gốc của âm thanh ông ta ấp úng nói: "A... Thiếu tướng! "  

Sau đó hai chân chụm lại, thẳng người, ngẩng đầu lên thực hiện một động tác chào chuẩn mực của quân dội.  

Sở Nghiêu không quay đầu lại.  

...... 

Tần Đồ mặc quân phục màu trắng, chậm rãi bước về phía đại đội.  

Đôi giày quân đội màu đen rơi trên sân huấn luyện, trầm ổn mạnh mẽ.  

"Các ngươi... đang biểu diễn song ca à? "

Tần Đồ đứng bên cạnh Sở Nghiêu, nghiêng đầu hỏi hắn.  

Lúc này ánh mặt trời có chút lớn, ánh sáng chiếu lên mái tóc màu vàng nhạt của Tần Đồ, khiến cả người anh thoạt nhìn ấm áp hơn rất nhiều.  

Ánh vàng lấp lánh.  

Sở Nghiêu nghiêng đầu nhìn về phía anh.  

Tần Đồ đứng ở chỗ ngược sáng, Sở Nghiêu không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên.  

Sở Nghiêu: "..."  

Đúng là một Omega "tao nhã, trí thức và dịu dàng".  

Quý khí bức người.  

Sở Nghiêu cau mày chớp chớp mắt, cảm giác chua xót sau khi ánh mặt trời chiếu rọi hơi giảm bớt một chút. 

......   

"Tần thiếu tướng, là như thế này, buổi sáng tôi tuần tra ở sân huấn luyện thấy đại đội đặc biệt này có một số học viên vi phạm kỷ luật, nếu họ vi phạm, liền... Ra tay chỉnh đốn một chút."

Hàn Vệ Bang thấy Sở Nghiêu không trả lời, vội vàng tiến lên, so với khi giáo huấn người khác vừa nãy thì decibel (1) thấp hơn không ít.

(1) 分贝 [Decibel] là đơn vị đo tỷ lệ định lượng của hai đơn vị giống hệt nhau, chủ yếu được dùng để đo cường độ âm thanh và thường được biểu thị bằng dB.

Tần Đồ đem ánh mắt từ trên người Sở Nghiêu dời về phía người trước mặt.

Anh rũ mắt nhìn Hàn Vệ Bang, nhẹ nhàng cười nói: "Ồ, hóa ra là chỉnh đốn, từ xa nhìn qua tưởng anh giương nanh múa vuốt (2),không biết còn tưởng rằng đang biểu diễn ngũ cầm hí (3)."  

(2) 张牙舞爪: Nhe răng và vung móng vuốt có nghĩa là mô tả một con thú hung dữ, hung ác và đáng sợ, há miệng và vung móng vuốt. Nó cũng ám chỉ sự tràn lan và luẩn quẩn.

(3) 五禽戏: Phương pháp tập thể dục truyền thống của Trung Quốc

Mấy ngày trước khi quen thuộc với học viện quân sự liên bang, anh đã nghe Mục Thanh nhắc tới vị Hàn Vệ Bang "khét tiếng" này.  

Hàn Vệ Bang: "..."  

Mọi người: "...? "  

Ngũ cầm hí cảm thấy bị sỉ nhục.  

Hàn Vệ Bang cúi đầu, nắm chặt hai tay ở bên cạnh, giật khóe miệng nói: "Thiếu tướng, ngài tới đây rồi thì tôi không có chuyện gì nữa, tôi đi trước một bước. "  

Tần Đồ nhìn thoáng qua thái độ của ông ta, thu liễm ý cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."  

......

Trong đại đội lặng ngắt như tờ.  

Tần Đồ đi tới trước đại đội, rũ mắt xuống, chậm rãi tháo găng tay màu trắng xuống, gấp lại bỏ vào trong túi quân phục.  

Sau khi làm xong những thứ này, anh nhẹ nhàng vén mí mắt lên, khẽ cười một tiếng: "Sao lại không nói lời nào? "  

Mọi người: "..."  

Mọi người đều không muốn biểu diễn ngũ cầm hí trực tuyến.  

"Vừa rồi ta thấy các vị rất nói nhiều." Tần Đồ nhếch khóe môi.  

"Lúc này các cậu đã nhìn thấu hồng trần (4) rồi sao?"  

(4) 看破红尘: có nghĩa là nhìn thấu hạnh phúc và ham muốn trần tục

Mọi người: "..."  

Xong rồi.  

Người này trong ngoài không đồng nhất (5) như thế.  

(5) 表里不一: Thành ngữ Trung Quốc: Hình dáng bên ngoài thì khác với bên trong.

Cuộc sống sau này e là không dễ dàng lắm.  

......

"Tự giới thiệu một chút, sĩ quan huấn luyện mới của các cậu." Tần Đồ trong lúc nói chuyện gật đầu với viên sĩ quán đang chào đón mình từ xa.

Đường cằm duyên dáng lưu loát, cùng với yết hầu nhẹ nhàng trượt trong lời nói...

"Tần Đồ."

Anh chào hỏi xong quay đầu lại, giọng nói trầm thấp lười biếng đọc ra tên của chính mình, có một loại ý vị khác.

Khóe miệng anh thường xuyên mang theo nụ cười, đôi mắt một mí mỏng, đuôi mắt nhướng lên, con ngươi đen nhánh...

Khi nhìn chằm chằm vào một người, người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

.......

Sở Nghiêu thật sự là không thể từ trên người vị sĩ quan Tần này nhìn ra được khí chất tao nhã tri thức.

Thứ cho hắn thị lực kém, dù thế nào cũng chỉ nhìn ra một chữ "chảnh". (6)

(6)拽: từ này có nghĩa là kéo, lôi, túm; chảnh, tui thấy chỉ có từ chảnh nó hợp nhất nên để vậy. nguyên câu là 横竖只看出了一个拽字

Hết lần này tới lần khác người này còn giấu bản chất chảnh này dưới vẻ ngoài "quý khí bức người" của mình, chỉ có thể nói nó chảnh một cách tự nhiên và bất ngờ.

Tần Đồ cúi đầu nhìn thông tấn khí

09:10:47 giờ Liên bang.

"Muốn huấn luyện không?" Anh không ngẩng đầu, ngón tay nhanh chóng thao tác trên thông tấn khí.

Mọi người trong đội đặc biệt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó nhất trí đem ánh mắt hướng về Tần Đồ.

Tần Đồ đùa nghịch thông tấn khí xong, giương mắt nói: "Đừng im lặng."

"Không muốn!"

Âm thanh to lớn của một đám nam nhi chính trực, khí chấn sơn hà. (7)

(7)气震山河: nghĩa là khí thế hùng vĩ như núi sông, nó thường mô tả khí thế, khí thế mạnh mẽ.

"Vậy sáng nay các cậu tự do hoạt động, muốn huấn luyện cái gì thì huấn luyện cái đó, không muốn huấn luyện tôi cũng không ngăn cản."

Tần Đồ tùy ý khoát tay áo, nói: "Giải tán, buổi chiều bắt đầu tập trung huấn luyện. "  

Mọi người nhất thời im lặng, không biết sĩ quan Tần này đang nghĩ gì.

Tuy rằng đội đặc biệt quản không nghiêm khắc như những đội bình thường, nhưng cũng không dễ dàng chút nào, chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi khi đi làm nhiệm vụ. 

......

Thấy bọn họ không nhúc nhích, Tần Đồ nhíu mày: "Đừng khẩn trương, tôi rất dễ nói chuyện."

Anh dừng một chút

"Tuy nhiên, nếu các cậu thật sự không muốn tự do hoạt động, tôi cũng không cưỡng cầu."

"A a a a a ta nguyện ý!"

"Đệch, bao nhiêu năm rồi không có đãi ngộ này!"

"Chết tiệt! Cảm giác thụ sủng nhược kinh (8) rốt cục tôi cũng cảm nhận được."

(8) 受宠若惊: [thành ngữ Trung Quốc]: cảm thấy vui mừng và khó chịu vì được ưu ái hay đánh giá cao.

"A a a, sĩ quan Tần em yêu anh!"

"Anh cũng yêu em!"

......

Tần Đồ không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Sở Nghiêu, anh nghiêng đầu hướng về phía lỗ tai Sở Nghiêu khẽ cười nói: "Cậu cũng yêu tôi đúng không?".

||||| Truyện đề cử: Yêu Em Thành Nghiện |||||

Sở Nghiêu: "??? "

Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn anh, mím môi nói: "Anh dễ nói chuyện nhưng tôi không dễ bắt chuyện."

Tần Đồ ngây thơ vô tội chớp chớp mắt.

"Cho nên nói chuyện đàng hoàng, đừng làm mất hứng."

"..." Tần Đồ lại nháy mắt.

Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nhìn anh.

"Được." Tần Đồ nghiêm túc gật gật đầu, giống như thật sự nghe được

"Hiểu rồi, vừa rồi chỉ là đùa một cái. "  

......

Diêu Văn Phỉ còn đứng ở đại đội quản lý gien, bày ra một poss nhìn có vẻ tinh tế nhưng thực tế có mục đích rõ ràng.

Sở Nghiêu nhìn cậu từ xa, có chút không nói nên lời, cũng có chút bất đắc dĩ.

Omega trong đội đều bị cậu đuổi theo một lần, còn bày ra tạo hình lõm kia có thể phát huy tác dụng gì.

Diêu Văn Phỉ cảm nhận được ánh mắt của Sở Nghiêu, phất phất tay chạy về phía hắn.

Hơn nữa vừa chạy vừa hô ——

"Nghiêu ca —— đi! Đi ăn đi."

Sở Nghiêu đứng tại chỗ chờ cậu, không nhúc nhích. Tần Đồ đứng bên cạnh Sở Nghiêu, cũng không nhúc nhích.

Sở Nghiêu nhìn anh: "? "

"Làm sao vậy?" Tần Đồ hỏi.

"Anh theo tôi làm gì?" Sở Nghiêu nói.

"Không có nha." Tần Đồ thấp giọng nói: "Thuận đường mà thôi."

Sở Nghiêu: "..."

Diêu Văn Phỉ rốt cục cũng chạy đến trước mặt Nghiêu ca của cậu, bởi vì chạy quá nhanh, lúc này khom lưng, thở hồng hộc nói: "Nghiêu ca, mày không ăn sáng, chúng ta đi ăn cơm trước?"

"Ừm."

"Được rồi, đi thôi." Diêu Văn Phỉ một tay vịn thắt lưng, một tay muốn khoác lên vai Sở Nghiêu

"——- Bộp ——bộp——"

Tần Đồ nhẹ nhàng đánh vào tay, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Vị bạn học này, đội của câu còn chưa tan, nên không thể đi ăn cơm."

Diêu Văn Phỉ có chút ngây ngốc, ngơ ngác há miệng: "Sĩ quan huấn luyện, tôi cũng là đội đặc biệt."

Tần Đồ cười: "Tôi biết."

Diêu Văn Phỉ: "...?"

"Vậy tại sao tôi không thể đi ăn cơm? Tôi đã làm gì sai??"

"Bởi vì vừa rồi tập hợp không thấy cậu, cho nên cậu phải tan đội theo đại đội quản lý gen bình thường."

Tần Đồ trong giọng nói dường như có tiếc nuối

"Xin lỗi, bạn học có thể phải đói bụng trước."

"Lát nữa lại đi ăn đi." Tần Đồ cười tủm tỉm nói.

Sở Nghiêu: "..."

Diêu Văn Phỉ: "?? "

"Khụ, được rồi, vậy... Tôi về lại đại đội quản lý gen trước."

Diêu Văn Phỉ có chút xấu hổ gãi gãi đầu, tiếp theo bổ sung: "Vậy Nghiêu ca, mày đến nhà ăn ăn chút gì đó đi, buổi trưa tao tan đội đến tìm mày."

"Ừm." Sở Nghiêu gật đầu.

_

"Đi ăn cơm?"

Ánh mắt Sở Nghiêu nheo lại, ngữ khí lạnh lùng: "Biết rõ còn hỏi?"

Diêu Văn Phỉ vừa rời đi, người đàn ông này liền đi theo hắn. Sở Nghiêu cảm thấy anh ta thật sự rất mặt dày vô sỉ.

"Cùng nhau?"

Tần Đồ lựa chọn bỏ qua sắc mặt của Sở Nghiêu.

.......

Sở Nghiêu dừng bước, cùng anh nhìn thẳng, hai người cao gần bằng nhau, thân cao chân dài, đứng ở sân huấn luyện đặc biệt đẹp mắt.

"Không cùng một chỗ, không thể ăn cùng cậu được."

Sở Nghiêu kỳ thật không thích chửi người khác, nhưng nhìn bộ dáng bất cần và lười biếng của người trước mặt này, luôn nói những lời chọc tức người khác.  

"......"  

"Vậy được rồi." Tần Đồ bất đắc dĩ thở dài.  

Sở Nghiêu lướt qua anh đi về phía trước.  

"Nhưng... Ban đầu tôi dự định ăn cơm xong rồi có thể cùng nhau thảo luận về việc điều khiển cơ giáp."

Tần Đồ trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc lắc đầu

"Hiện tại xem ra không thể thực hiện được rồi."  

Sở Nghiêu dừng bước: "..."  

Anh ta thật sự là chó mà.  

Bầu không khí có phần yên tĩnh.  

"Nhà ăn thứ ba."  

Tần Đồ đứng tại chỗ, nhìn Sở Nghiêu cũng không quay đầu lại, sau khi nói những lời này, bước đi nhanh hơn, trong nháy mắt ra khỏi sân huấn luyện không thấy tung tích.  

Vài giây sau, Tần Đồ nhẹ nhàng mĩm cười, nhìn bóng lưng Sở Nghiêu, giống như là xuyên qua bóng lưng hắn nhìn thấy người nào đó, hơi xuất thần.

Vài giây sau đó, anh thu hồi lại ánh mắt của mình.  

Vốn cảm thấy được người khác ủy thác đến Đế Tinh làm sĩ quan huấn luyện thật sự nhàm chán, hiện tại xem ra... không phải vậy.

Còn có thu hoạch ngoài ý muốn.  

Anh cúi đầu, hơi mở tay ra, các khớp trên mu bàn tay rõ ràng, ngón tay thon dài. Trong ngón tay đeo một chiếc nhẫn, màu đen, cổ xưa.

Anh yên lặng nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, ánh mắt ý tứ không rõ.  

_  

Nhà ăn thứ ba.  

"Cậu không giúp tôi gọi một phần?" Tần Đồ đến vị trí đối diện Sở Nghiêu ngồi xuống, chống cằm nhìn hắn.  

......

Người đàn ông phớt lờ anh.

Ăn một mình.

Tần Đồ cũng không tức giận, tiếp tục chống cằm nhìn Sở Nghiêu ăn, cong khóe miệng.

Thiếu tá Sở này thật chú trọng, ăn không nói.

Một lát sau, Sở Nghiêu ăn xong, chậm rãi lau miệng rồi cất bát dĩa. Ngước mắt nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.

"Thân thể anh không có vấn đề chứ?"

Tần Đồ cười nói: "Ý cậu là sao? "  

"Tôi tưởng anh tàn tật, không thể tự động thủ lấy cơm." Sở Nghiêu cũng nhẹ nhàng cười cười.  

"Vậy cũng không phải, hiện tại tôi cũng không đói lắm." Tần Đồ trả lời  

......  

"Nói đi." Sở Nghiêu lên tiếng.  

"Hửm?" Tần Đồ đổi tay chống cằm, nhìn hắn.  

Sở Nghiêu tựa lưng vào ghế nghiêng về phía trước, hai tay đan xen chống lên cằm, găng tay quân đội màu xanh chưa được cởi ra, ngón tay phải nhẹ nhàng gõ mu bàn tay trái.  

"Không phải anh muốn cùng tôi thảo luận về điểu khiển cơ giáp sao?"  

Hai người lúc này cách rất gần, Tần Đồ nhìn con ngươi màu nâu nhạt của Sở Nghiêu, nhướng mày, nhếch khóe môi dưới ——  

"Đợi lát nữa rồi thảo luận, trước đó, tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề."  

"..." Sở Nghiêu không nói gì.  

"Thiếu tá tên gì?"  

"..." Sở Nghiêu mặt mày nhanh chóng hạ thấp, không trả lời.  

"Thiếu tá bao nhiêu tuổi?"  

"30."  

"..." Tần Đồ cười khúc khích: "Thật sao? Tôi không tin."  

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh.  

Sở Nghiêu vẻ mặt lạnh lùng một chút: "Một Omega như anh và một Alpha của tôi đến gần như vậy, không sợ người khác bàn tán?"

Hắn dừng lại một chút...  

"Không sợ tôi khi dễ anh?"  

Đương nhiên điều này thực sự không có khả năng, Sở Nghiêu rất ít khi tiếp xúc với Omega, mặc dù Omega theo đuổi hắn vô số kể.

Giờ phút này nói những lời này cũng là vì thuyết phục Tần Đồ rút lui.  

Tần Đồ: "...? "  

Mọi thứ dường như đang đi theo một hướng không thể giải thích được.  

Omega?

Ai vậy? Tôi?  

Và... Hắn muốn làm gì tôi?  

......  

Không khí dường như ngưng đọng.  

Sở Nghiêu nhìn Tần Đồ sững sờ ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bất quá cũng coi như nói rõ ràng, miễn cho người nọ nói chuyện và hành động mất kiểm soát.  

Omega nên duy trì khoảng cách cơ bản với Alpha ngoại trừ bạn đời của họ.  

Hắn tháo găng tay ra và đứng dậy rời đi.  

"Chờ một chút." Tần Đồ gọi hắn lại.  

Sở Nghiêu kinh thường nhìn anh, có chút phiền não. Người này nghe không hiểu sao?  

Tần Đồ ngẩng mặt lên nhìn hắn, vô tội chớp chớp mắt, nói: "Sở thiếu tá, cậu đối với Omega thật sự không khách khí."  

"......"

Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi. Anh có vẻ ngoài giống như Omega sao?

"Omega rất yếu đuối và cần được chăm sóc, Alpha phải có trách nhiệm của Alpha." Tần Đồ vươn tay kéo góc áo Sở Nghiêu, kéo hắn đến vị trí bên cạnh mình, nói: "Cho nên, cậu ngồi xuống nói chuyện với tôi đi."

Sở Nghiêu: "? "

Tần Đồ kéo người sang bên cạnh, cả người quay lại nhìn hắn, ánh mắt ngây thơ vô tội: "Thiếu tá, ánh mắt của cậu hẳn là nên dịu dàng một chút, tôi là Omega, cậu hung dữ như vậy tôi chịu không nổi."

......

Đệch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.