Khi đại đội đặc biệt tập trung lúc 5 giờ 30 sáng ngày thứ hai, Sở Nghiêu không nhìn thấy Tần Đồ đến.
30 phút sau khi tập hợp, có một người thong dong đến muộn.
"Xin chào, tôi là Mục Thanh, sĩ quan huấn luyện của các cậu hôm nay."
Sở Nghiêu nhìn người đó, đó là sĩ quan áo khoác đen mà hắn nhìn thấy trên sân huấn luyện ngày hôm qua, hôm nay anh mặc quân phục màu trắng, khí chất cao quý, khuôn mặt cực đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ, một đôi mắt hoa đào long lanh, nhiếp nhân tâm phách.(1)
(1)摄人心魄: Nhiếp nhân tâm phách: Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
"Sĩ quan Mục, sĩ quan Tần đâu?"
"Đúng vậy, một ngày không thấy như cách ba thu!"
Mục Thanh ngước mắt lên, không ngờ Tần Đồ lại rất được hoan nghênh.
"Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ, chắc là tối nay sẽ trở lại, nếu tối nay cũng chưa về, ngày mai tôi sẽ lại thay một ngày."
"Oa! Có thể nha, sĩ quan Mục, anh thay bao nhiêu ngày đều được!" Một Alpha huýt sáo.
"Không biết xấu hổ! Sĩ quan Mục là người mà mày có thể mơ ước sao?" Người bên cạnh cười trêu ghẹo nói.
"Không sao, tôi vẫn luôn được yêu thích." Mục Thanh cười rất có phong độ.
Sở Nghiêu có chút khó hiểu, sĩ quan Mục này không phải Alpha sao? Bị Alpha trêu đùa vẫn còn thái độ như vậy?
-
"Anh ấy thật đẹp trai!" Diêu Văn Phỉ ghé vào bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-truong-quan-aa-luyen/2775905/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.