Sau khi xuyên qua sương mù, bọn họ từ tầng thứ ba long mạch đi ngược về tầng thứ nhất.
Tầng thứ nhất ảo cảnh như cũ không chỗ nào không có, nếu không có huyễn ngu dẫn đường, chỉ sợ bọn họ lại phải trải qua một hồi ảo cảnh mới có thể thành công rời khỏi.
Sở Chước bọn họ nhìn tầng ảo cảnh này, đột nhiên nghĩ đến, trong long mạch còn có một huyễn tâm kính. Chỉ cần huyễn tâm kính ở, cho dù không có Huyễn Hồ mười đuôi khống chế ảo cảnh, ảo cảnh này vẫn có mặt khắp nơi như cũ.
Huyễn tâm kính này đời trước Sở Chước vẫn chưa nghe nói, nghĩ đến là bởi vì bọn họ tiến vào quá trễ, Huyễn Ngu đã dùng huyễn tâm kính để đối phó người tu luyện vào dẫn đầu, cho nên lúc ấy bọn họ trải qua ảo cảnh cũng không tính quá khó khăn.
Sau bởi vì long mạch bị người tu luyện chiếm cứ, Huyễn Ngu cũng không đề cập qua việc huyễn tâm kính này.
Sở Chước lúc này ngược lại hiểu rõ, mặc kệ là Huyễn Ngu hay là Huyền Ảnh, tuy nói bọn họ bị nhốt ở trong long mạch, thân bất do kỉ, nhưng chúng nó đối với ước định cùng Long tộc lúc trước, vẫn luôn không muốn bội ước, cho dù lựa chọn rời khỏi, cũng chưa từng nghĩ muốn phá hỏng long mạch.
Nhưng mà, lần này Huyễn Ngu lại nói: "Chủ nhân, ta muốn mang huyễn tâm kính cùng đi."
Sở Chước mày khẽ động, hỏi: "Quyết định rồi?"
Huyễn Ngu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu giống như chủ nhân nói lúc trước, Huyền Ảnh thú cũng rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/364400/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.