Nghe được A Chiếu nói, Bích Tầm Châu nhất thời im lặng.
Hắn rốt cục hiểu rõ, vì sao Sở Chước và A Chiếu sau khi tránh thoát ảo cảnh, chỉ có thể ở chỗ này chờ bọn họ.
Trong lòng Bích Tầm Châu biết hiện tại gấp không được, đành phải tìm một địa phương ngồi xuống, cả người thoạt nhìn có chút trầm mặc.
Sở Chước cẩn thận nhìn hắn, hỏi: "Tầm Châu ca, huynh không sao chứ?"
Bích Tầm Châu quay đầu nhìn nàng, dung nhan băng lãnh, màu da thiên về trắng trẻo, thấu triệt giống như băng sương, hắn thản nhiên nói: "Ta không sao." Hắn hình như không muốn nhiều lời, gượng gạo nói sang chuyện khác: "Không biết bọn họ khi nào thì bước ra, ta không lo lắng Hỏa Lân, chỉ là A Kỳ cùng Huyền Uyên, chuyện bọn họ trải qua ít, tâm tính đơn thuần, nếu không thể phá giải ảo cảnh..."
Thật sự là càng nói càng lo lắng.
Tuy rằng vẫn là gương mặt lạnh như băng đó, nhưng chỉ cần là người hiểu biết hắn đều biết, Bích Tầm Châu là một người thích quan tâm, không chỉ có quan tâm đường cảm tình tương lai của lão đại, cũng quan tâm Huyền Uyên con rùa ấu tể này có thể khỏe mạnh bình an trưởng thành hay không, càng quan tâm luyện đan sư ngốc bạch ngọt có thể bị lừa hay không.
Cảm giác vốn không có chuyện gì khiến hắn không quan tâm, một chuyện nhỏ cũng có thể làm cho hắn quan tâm.
Chỉ là hết thảy đều che giấu ở dưới khuôn mặt băng lãnh của hắn, người không ở chung qua với hắn căn bản không thể hiểu rõ.
Sở Chước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/364392/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.