Đợi chấm dứt buổi nói chuyện này, trăng đã treo trên cao.
Sở Khai Hào đứng dậy, khi đang muốn cho an bài sương phòng cư trú Sở Chước, Sở Chước xua tay nói: "Chúng ta ở khách viện cùng Tầm Châu ca là được, không cần phiền toái như thế."
Đám người Sở Khai Hào nhìn nàng, phát hiện nàng là thật không khách khí, nhất thời tiếng lòng buông lỏng.
Tuy nói Sở Chước là vãn bối, nhưng tu vi của nàng đã còn muốn cao hơn bọn hắn, hơn nữa lấy được thành tựu là bọn họ không thể tưởng tượng, có thể nói, những người bọn họ về sau muốn phát triển rất tốt ở Linh thế giới, còn cần dựa vào nàng.
Không chỉ có là gia tộc, thậm chí toàn bộ đại lục Tấn Thiên đều như thế.
Trải qua buổi nói chuyện hôm nay, bọn họ tự nhiên không thể lại xem Sở Chước trở thành một vãn bối để đối đãi nữa, thậm chí cần cho tôn trọng nhất định, đây là một loại tôn trọng của người tu luyện cấp thấp đối với người tu luyện cao cấp xứng đáng có được.
Làm cho bọn họ vui mừng là, cho dù vài năm không gặp, Sở Chước đã lấy được thành tựu như thế, nàng vẫn không biến hóa gì, đối với bọn họ cũng cho tôn kính thỏa đáng, đây mới là cực hiếm có.
Sở Khai Hào lúc này cười nói: "Vậy được rồi, các con vừa trở về, cũng mệt mỏi, trước nghỉ ngơi thôi." Sau đó lại nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Mặc Sĩ công tử, nếu có chút chiêu đãi không chu toàn, mong rằng thứ lỗi."
Biết những người này đều là vai vế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/364280/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.