Editor: ChieuNinh
Sở Chước ôm lấy A Chiếu, nhìn về phía Dịch Chấn sau khi đến nơi đây rồi, thì chỉ nhìn chằm chằm hai con yêu thú, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
A Chiếu dịch chuyển thân dưới ở trong lòng Sở Chước, quay đầu nhìn về phía Dịch Chấn, giống như là hiểu rõ ràng hâm mộ trong mắt hắn, nhất thời đắc ý, lại chuyển người, dựa thân thể lông xù nho nhỏ của mình lên trên bộ ngực mềm mại của thiếu nữ, móng vuốt nhỏ khoác lên trên cánh tay của nàng, nâng cằm lên, dáng vẻ khoa trương ngạo mạn.
Hừ, phàm nhân ngu xuẩn, hâm mộ đi!
Dịch Chấn dường như cũng quỷ dị mà nhìn rõ ràng vẻ đắc ý coi thường trong mắt con yêu thú trong lòng Sở Chước đó, ngực nghẹn một hơi.
Thói đời, không chỉ có người không bằng thú, ngay cả thú cũng có thể khinh bỉ người.
Tuy rằng con yêu thú này rất cổ quái, nhưng... bị nó khinh bỉ như vậy, thật sự là bực bội.
Hắn ho nhẹ một tiếng, rốt cục thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ở trước mặt mấy người Sở Chước, nói: "Bình thường thời gian nửa tháng, thì xuyên chiến hạm có thể đến đại lục Nghiễm Nguyên. Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử, không biết hai vị có hứng thú đối với chuyện ngày hôm trước tại hạ đề nghị?"
"Không có hứng thú." Sở Chước nói rõ ràng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy ra một viên cực phẩm Vạn Nguyên đan đút cho bé rùa ngoan ngoãn ngẩng đầu tới, nghe xong cũng cười nói: "Ta nghe Sở tỷ."
Bé rùa ngậm linh đan, mắt đậu đen nhìn sang Dịch Chấn, phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/364205/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.