Editor: ChieuNinh
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Sở Chước đứng ở một bên nghe, không có ngắt lời.
Thẳng đến khi nói xong miệng đắng lưỡi khô, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới dừng lại.
Rốt cuộc hắn đứng lên, có chút ngượng ngùng nói: "Thật có lỗi, để cô nghe được nhiều chuyện nhàm chán như vậy. Đồng thời, cũng cảm ơn cô, nếu không có cô, có lẽ lần này ở Thiên Thượng Hải, ta thật sự đã chết..."
Sở Chước mỉm cười: "Chẳng qua là tiện tay mà thôi, huống hồ không có ta, huynh cũng sẽ không có chuyện."
Sở Chước nói lời này ngược lại không phải khiêm tốn, mà là căn cứ ký ức đời trước và đời này gặp được Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau đó chứng kiến mà đưa ra kết luận. Nàng phát hiện trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ có một loại vận khí cực kì quỷ dị, giống như trời sinh chính là người nhận sủng ái trên trời, vận khí người ta tốt, bên trong tuyệt cảnh cuối cùng có thể biến nguy thành an.
Cho nên, đời trước hắn không có gặp được mình, cũng có thể đi đến độ cao kia, nhiều nhất cũng chỉ là chịu chút khổ.
Mà đời này, bởi vì nàng lưu lạc đến Thiên Thượng Hải đại lục, trong lúc vô tình nhúng tay, khiến cho hắn không có chịu nhiều khổ như vậy.
Tuy rằng Sở Chước nói thế, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn vô cùng cảm kích nàng và mấy con yêu thú Bích Tầm Châu, nghiễm nhiên coi bọn họ trở thành người một nhà.
Kế tiếp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào cái hố ngay tại chỗ, chôn Mạnh Thiên Thạch và con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/364150/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.