Trong không gian mịt mờ đê mê, chung quanh đều là bóng tối trùng điệp.
Những bóng đen đó có giống người, có giống thú, có cái cũng không phải gì cả, thuần túy chính là một bóng dáng kỳ quái. Chúng nó không có ý thức của mình, phiêu đãng ở chung quanh trong mảnh không gian Táng Ảnh, khi người tu luyện dính phải, sẽ ảnh hưởng cảm xúc của họ, thậm chí cuối cùng sẽ tiến vào thức hải của người tu luyện, làm cho người tu luyện ăn hết đau khổ, hơi không cẩn thận sẽ phải ngã xuống trong đó.
Phiến không gian này cũng gọi là Táng Ảnh Chi Địa, nghe nói là thứ do thời gian ngưng luyện lưu lại.
Sở Nguyên Thương cầm giáo bạc trong tay, một thương đâm vỡ bóng đen bay tới, đi đến phía trước, mỗi khi gặp được bóng đen, đều không chút do dự ra thương treo cổ, không cho chúng nó tiếp cận chút nào.
Như thế một đường đi tới, hắn tiêu hao thật lớn linh lực, mồ hôi chảy ròng ròng, ngay cả pháp bào trên người cũng bị biến thành chật vật không chịu nổi.
Rốt cục, Sở Nguyên Thương xuyên qua bóng đen trùng điệp, đi đến một chỗ không gian an toàn trong bóng tối.
Trong phiến không gian đó, có vài người đang ngồi, đang bới mặt đất, theo địa hỏa bị nướng đỏ toàn bộ mặt ngoài thì bới ra một ít thịt nướng, trứng nướng, linh quả nướng v.v được gói trong lá linh cây, dẹp phủi linh lá bên ngoài bị nướng đến khô vàng, là hương thơm tỏa ra bốn phía.
Sở Nguyên Thương kiệt sức ngồi dưới đất, nhìn mấy người này vui chơi giải trí, nhất thời có chút bất bình.
Trong đó một gã nam tử diện mạo tuấn lãng có vài phần tương tự với hắn liếc nhìn hắn một cái, hơi hơi gật đầu nói: "Không tệ, lần này có thể nán lại ba ngày ở trong Táng Ảnh."
Sở Nguyên Thương cảm thấy, nếu ông ấy có thể buông trứng nướng trong tay, phong tiên đạo cốt nói lời này, thì hắn sẽ càng cảm động.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cào cào một quả trứng nướng, đưa cho hắn bổ sung linh lực, vừa hỏi: "Cha Sở, cũng đã qua lâu như vậy rồi, không biết Sở tỷ cùng lão đại bọn họ như thế nào nữa, ngài nói bọn họ sẽ ở nơi nào?"
Huyền Ảnh ngồi ở một bên đang ăn thịt nướng nói theo: "Chủ nhân bọn họ nhất định không có việc gì."
"Có Phong lão đại đi cùng, quả thật là không có việc gì." Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng gật đầu theo: "Chỉ là cũng không thấy bóng dáng của bọn họ, cũng không biết bọn họ ở nơi nào."
Sở Nguyên Thương liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Vậy cũng không chắc." Hắn không giống hai tiểu tử này, đối với Phong Chiếu có tín nhiệm tuyệt đối, tương phản, giữa nhạc phụ cùng con rể, chung quy sẽ có điểm quan hệ không hài hòa vi diệu như vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh nhìn nhìn hắn, sau đó đều nhìn về phía một người nam nhân khác bên cạnh.
Đây là Sở Khai Hà, lão tổ tông ngũ phòng Sở gia Lăng Nam ở đại lục Tấn Thiên.
Lại nói tiếp, một tổ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh này sau khi tiến vào Thời Chi Hạp, tuy rằng trải qua cũng không ít chuyện, cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà mỗi một lần đều may mắn trốn thoát, vận khí tốt của luyện đan sư phát huy không ít tác dụng ở trong đó.
Bọn họ lưu lạc ở Thời Chi Hạp mười năm, sau đó may mắn gặp được Sở Nguyên Thương đang mài răng tu luyện.
Trải qua một phen khảo nghiệm, xác định thân phận lẫn nhau, đương nhiên là cùng nhau đồng hành.
Tiếp theo cảm giác được xa xa có người đang tấn cấp, ba người chạy tới vây xem, làm sao nghĩ đến đợi người nọ tấn cấp xong, tập trung nhìn vào, Sở Nguyên Thương vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng "Tổ phụ".
Sở Khai Hà thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, năm nay còn chưa đến ngàn tuổi, đối với người tu luyện hở ra là trên vạn tuổi mà nói, quả thật vô cùng trẻ tuổi. Dung mạo của hắn cùng Sở Nguyên Thương có vài phần tương tự, vừa thấy liền biết hai người có quan hệ họ hàng, nhưng mà so với Sở Nguyên Thương không đáng tin, thì Sở Khai Hà bình dị gần gũi, thành thục ổn trọng, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra sự tín nhiệm trưởng bối.
Gặp được Sở Khai Hà, đối với bọn họ mà nói quả thật là một sự kiện may mắn.
Sở Khai Hà đi đến Thời Chi Hạp đã có hơn một trăm năm, tu vi thành công tấn cấp Thần Hoàng cảnh, thậm chí tu vi cao hơn một tầng ở trong Thời Chi Hạp, đã là Thần Hoàng cảnh tầng năm.
Lúc gặp lại, Sở Khai Hà vừa mới lại lĩnh ngộ được cái gì đó, thành công tấn cấp một cái tiểu cảnh giới.
Sở Nguyên Thương nhìn thấy người thân Sở Khai Hà, thì rất cao hứng, thuận tiện cũng lải nhải nói cùng ông việc khuê nữ của hắn vạn dặm tìm ông cố, hết sức tự hào.
"Khuê nữ của con rất lo lắng cho ngài, nghe nói ngài ở Thời Chi Hạp vẫn luôn chưa ra ngoài, liền quyết định mang con rể tiến vào mạo hiểm, nhất định phải tìm kiếm được ngài. Không nghĩ tới nàng còn không tìm được ngài, đổi lại là chúng ta tìm được ngài trước."
"Khuê nữ của con lớn lên rất xinh đẹp, vừa tri kỷ lại hiếu thuận, chỉ là tính tình không quá hoạt bát, nhất định là từng chịu khổ nhiều lắm."
"Khuê nữ của con thật sự là thật tốt quá, dung mạo đẹp, tính tình tốt, ở thời điểm con không biết, đã bị một tên xú tiểu tử bắt cóc, thực không vui."
"Nếu ngài nhìn thấy con bé, nhất định cũng sẽ vô cùng cao hứng."
"Khuê nữ của con không có biện pháp không thích nàng..."
... ... ...
... ... ... ...
Lúc ấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh chỉ có thể ngồi ở một bên, tự than thở nhìn cha Sở giống như một cha ngốc lẩm bẩm lầm bầm không ngừng, khoe khoang khuê nữ với lão tổ tông. Cũng may Sở Khai Hà là tổ phụ hắn, biết tôn tử này là cái đức hạnh gì, rất là bao dung tính tình lải nhải của hắn.
Tuy biết rằng Sở Chước cũng đi đến Thời Chi Hạp, chỉ là Thời Chi Hạp thật lớn, bởi vì khắp nơi tràn ngập lực lượng thời gian, rất nhiều địa phương nguy cơ trùng điệp, huyền ảo vô cùng, bọn họ tuy là muốn tìm kiếm Sở Chước, cũng không biết bắt đầu tìm từ chỗ nào, liền quyết định cùng nhau kết bạn đồng hành, một bên tìm kiếm Sở Chước ở Thời Chi Hạp, một bên kinh nghiệm từng trải.
Mấy người Sở Nguyên Thương rốt cục trải qua cuộc sống bi thúc bị - thao luyện.
Vị ông cố Sở Khai Hà thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng ở trên việc tu hành, nói một không hai, điểm ấy có chút tương tự với Sở Chước.
Sở Nguyên Thương rốt cục hòa hoãn lại, lại nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm.
"Tổ phụ, A Chước và con rể đều tiến vào lâu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hiện tại thân phận của A Chước không tầm thường, con thật lo lắng thời gian gây bất lợi cho con bé." Sở Nguyên Thương giống một lão phụ thân lo lắng cho khuê nữ.
Sở Khai Hà hờ hững nói: "Yên tâm, nàng đã có được đến Thời Mệnh Châu, đều có đại tạo hóa, không có việc gì đâu."
"Nhưng nó vẫn phải chịu một phen đau khổ, nghĩ đến đây, con hận không thể lấy thân thay thế." Sở Nguyên Thương đều muốn tan nát cả trái tim người cha: "Nếu như biết nó phải chịu nhiều khổ như vậy, con rất muốn thay nó chịu hết."
Sở Khai Hà thoải mái đả kích tôn tử ngốc này: "Con muốn thay thế nàng chịu đựng cũng không có biện pháp, ai bảo con không có mệnh đó, Thời Mệnh Châu không lựa chọn con."
Sở Khai Hà sờ sờ đầu hắn: "Không có việc gì, tôn nhi của ta vững tâm, nhiều thêm vài cái đả kích cũng không sao."
Sở Nguyên Thương nhất thời không muốn để ý tới tổ phụ không từ ái, nhưng mà trong chốc lát sau, lại tiếp tục lôi kéo tổ phụ lẩm bẩm lầm bầm, bị Sở Khai Hà không thể nhịn được nữa đá một cước đến nơi Táng Ảnh bên ngoài, tiếp tục chăm chỉ mà ma luyện hắn.
Mắt thấy Sở Nguyên Thương bị lão tổ tông ngũ phòng không lưu tình đá ra ngoài chịu khổ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh lui cùng một chỗ không dám hé răng.
Sở Khai Hà nhìn nơi Táng Ảnh bên ngoài, thần sắc lạnh nhạt thu liễm, không người nào biết ông suy nghĩ cái gì.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh sáp đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Ông cố, Sở tỷ thật sự không có việc gì chứ?" Hắn cứ cảm thấy vị ông cố này so với cha Sở càng bí hiểm, biết được không ít chuyện.
Sở Khai Hà ôn hòa nói: "Đừng lo, A Chước là người thiên mệnh, thời gian là ưu ái với nàng."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nga một tiếng, muốn hỏi cái gì đó, thấy Sở Khai Hà đã nhắm mắt lại ngồi xuống, yên lặng ngậm miệng lại, cùng Huyền Ảnh ngồi cùng một chỗ tiếp tục ăn uống tiệc tùng.
Thời gian từng chút trôi qua từ cửa sơn động.
Trời tối lại hừng đông, vài ngày đêm luân hồi, xao động trong sơn động rốt cục bình tĩnh trở lại.
Sở Chước cuộn thân thể mình làm ổ ở trong lòng nam nhân, đầu gối lên trên cánh tay trần trụi của đối phương, không cần nhìn cũng biết lúc này mình nhất định là cả mặt ửng hồng, thân thể mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng tốt hơn lúc trước lực lượng lại bạo nổ khá nhiều.
Trong không gian an tĩnh, vang lên giọng nói của Phong Chiếu.
Tiếng của hắn rất thấp, lộ ra vài phần thẹn thùng cùng không yên, cơ bắp da thịt cả người đều căng cứng, giống như sợ hãi lại xúc phạm tới nàng: "Chước Chước, nàng không sao chứ?"
Sở Chước không lên tiếng.
Trên thực tế, nàng hiện tại rất ngượng ngùng, thậm chí không dám nhìn hắn.
Thẳng cho đến khi hắn lại xấu hổ ngượng ngùng ấp úng hỏi lại lần nữa, Sở Chước mới hàm hồ ứng một tiếng.
Mặt Phong Chiếu cũng đỏ rực cả lên, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hơn nữa lúc trước điên loan đảo phượng vài ngày đêm, tư vị đó đã khắc vào trong xương, mỗi khi hồi tưởng một chút, liền khó kìm lòng nổi.
"Vậy nàng... có cái gì không thoải mái sao?" Hắn nhịn không được, trong lòng không yên, lo lắng mình ở khi kích động, làm nàng bị thương.
Sở Chước lại hàm hồ ứng một tiếng, nói khe khẽ: "Có chút không thoải mái."
Nghe nói như thế, Phong Chiếu mặc kệ không xấu hổ nữa, cả người đều khẩn trương lên, đột nhiên ngồi dậy, đỡ lấy thân thể nàng có chút hư không yếu ớt, khẩn trương hỏi: "Nàng làm sao không thoải mái? Là, là..."
Hắn có chút xấu hổ mở miệng, không muốn thừa nhận là chính mình trong lúc ý loạn tình mê làm tổn thương nàng.
Ngay lúc đó không khí rất cổ quái, Phong Chiếu tuy rằng cảnh giác trong lòng, nhưng nàng liên tục chui vào trong lòng hắn, thậm chí chủ động đẩy ngã hắn... Hắn cũng cầm giữ không được, sau đó lại thấy nàng thống khổ như vậy, đành phải ỡm ờ thuận theo.
Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là nghĩ song tu đứng đứng đắn đắn, dẫn lực lượng bạo trướng trong cơ thể nàng tới trong thân thể hắn.
Dù sao hắn da dày thịt béo, không sợ lực lượng đó trùng kích, cùng lắm thì bị thương một hồi, chia sẻ với nàng là được.
Nào biết đâu song tu đến cuối cùng, không biết thế nào liền thay đổi hương vị, biến thành thuần túy giao quấn giữa linh hồn xác thịt, tư vị kỳ diệu tuyệt vời đó, đủ để cho người ta hoàn toàn mất đi lý trí, vì thế điên cuồng không thôi.
Đây là lần đầu tiên của bọn họ, tuy rằng không nghĩ tới sẽ phát sinh ở trong này, nhưng tư vị kỳ diệu tuyệt vời, Phong Chiếu khó mà quên.
Hắn vốn còn nghĩ, khi bọn họ song tu, lấy tu vi của hắn, khẳng định là hắn dẫn dắt nàng, phụ trợ nàng tấn cấp. Nào biết đâu bởi vì nàng thức tỉnh lực lượng, lần này song tu, lẫn nhau đều nhận được chỗ rất tốt, hắn thậm chí đã lĩnh hội được quy tắc thành thần, chỉ cần hắn muốn, có thể thành thần phi thăng bất cứ lúc nào.
Ở một kiếp nàng trùng sinh đó, hắn tạo xuống nghiệt nghiệp hủy đi một vực, cho dù hiện tại hắn chưa từng làm, lại bởi vì ở trong ảo cảnh, hắn u mê không tỉnh ngộ, ít nhiều cũng khiến cho quy tắc nhớ kỹ, tương lai muốn thành thần phi thăng, chắc chắn chịu một phen đau khổ, thậm chí không biết có thành công hay không.
Nhưng mà, lần này lại bởi vì sai sót ngẫu nhiên song tu cùng nàng, nhận được lực lượng phản mớm của nàng, thậm chí bởi vậy có được lực lượng của Tư Túc Phất Chước, Tư Túc Phất Chước cứu vớt một thế giới, như thế tiêu trừ nghiệt nghiệp của hắn, làm cho hắn tiến thêm một bước chạm đến đến quy tắc thành thần.
Phong Chiếu tuy rằng kinh hỉ, nhưng hắn chú ý nhất, vẫn là người trong lòng.
Nhìn đến người trong lòng cả mặt ửng hồng, khoác một kiện trường bào trắng thuần lỏng loẹt nghiêng lệch, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc mượt như nhung rối tung, một đôi mắt trong suốt như nước đưa tình ẩn tình, hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Song tu quả nhiên sẽ làm người ta nghiện.
"Nàng không thoải mái ở đâu?" Phong Chiếu cố gắng xem nhẹ thứ khác, chỉ quan tâm thân thể của nàng.
Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ta, ta khả năng muốn tấn cấp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]