Đối với Sở Chước lại tấn cấp, Phong Chiếu không thể nghi ngờ là cao hứng nhất.
Nếu không phải đám người Bạch Hiên tới đây chúc mừng nàng, hắn hận không thể biến trở về nguyên hình, mang nàng vui chơi thỏa thích một đoạn thời gian ở trong biển mây, sau đó âm thầm tính toán đại lễ song tu của bọn họ đã đến.
Hiện tại Sở Chước đã là Thánh Đế cảnh hậu kỳ, khoảng cách Hóa Thần cảnh chẳng qua là một bước ngắn, thời gian Hồng Mông cảnh mở ra lần này còn có năm mươi năm, lấy tư chất của Sở Chước, trong vòng năm mươi năm, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể thành công tấn cấp Hóa Thần cảnh.
Nhưng mà, tuy rằng vô cùng có tin tưởng đối với tốc độ tu hành của Sở Chước, Phong Chiếu vẫn có chút không nỡ.
Luyến tiếc cuộc sống nàng càng kham khổ tu hành hơn người tu luyện tầm thường, so với bất luận kẻ nào đều sống càng vất vả, giống như trừ bỏ tu luyện, thì không còn tiêu khiển khác, cùng so sánh với thần thú được chăng hay chớ có cuộc sống tiêu dao, lại làm cho người ta đau lòng vạn phần.
Nhân tộc và thần thú có khác biệt một khoảng dài, nhân tộc có tốc độ tu luyện mặc dù mau, cũng không giống thần thú, có được thiên phú huyết mạch, cho dù không tu luyện, tu vi cũng sẽ chậm rãi thăng cấp, nhân tộc nếu dừng lại, tu vi sẽ trì trệ không tiến triển.
Sở Chước tu luyện đến Thánh Đế cảnh hậu kỳ, liền quyết định dừng lại nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/1870093/chuong-571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.