Một đám người chậm rãi đi đến đại điện trên đỉnh núi.
Phượng chủ đang ở chỗ đại điện đỉnh núi.
Một đường đi tới, ven đường phong cảnh rất đẹp, người hầu cùng đệ tử Phượng cốc vô luận là nam hay nữ, dung mạo đều đặc biệt, tuấn nam mỹ nữ, phá lệ đẹp mắt. Bọn họ nhìn đến người đầu lĩnh là Phượng Lưu Thanh, cũng chưa ngăn cản, để bọn họ một đường thông suốt đi đến chỗ đại điện to lớn chiếm cứ ở đỉnh núi.
Trên quảng trường trước điện, trải lót ngọc lăng thạch sang quý, dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng hoa mỹ, giống như lông đuôi phượng hoàng lướt qua phía chân trời lưu lại sắc thái. Trước quảng trường có hai pho tượng phượng hoàng giương cánh muốn bay, một phượng một phượng hoàng, thần thái khác nhau, trông rất sống động.
Bởi vì có Phượng chủ ở, người hầu chỗ đỉnh núi cũng không nhiều.
Phượng Lưu Thanh liếc mắt nhìn một đám người da mặt dày cùng tới đây một cái, trong lòng mặc dù không vui, nhưng nghĩ đến chẳng qua là mang Sở Chước đi gặp mẫu thân, cũng không phải chuyện ám muội gì, thiếu chủ hắn cũng không cần phải che giấu, nên tùy bọn họ đi.
Dọc theo đường đi, Sở Chước bị những ánh mắt tâm tư khác nhau nhìn chằm chằm, dù là nàng có thể bảo trì bình thản, cũng bị nhìn xem đến da đầu run lên. Bởi vì tu vi của nàng quá thấp, mặc dù không phải thấp nhất nơi này, nhưng lại là không có lai lịch, nếu không có câu tuyên cáo lúc trước của Phượng Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/1870073/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.