Đi đến đáy liệt cốc, Sở Chước nhảy xuống khỏi phi kiếm.
Hai chân dẫm lên bụi cỏ màu vàng sinh trưởng như thảm nhung, Sở Chước lại cảm giác được con gió lạnh thấu xương thổi đến, một loại tồn tại không rõ làm tim đập nhanh tràn ra tự đáy lòng, đợi khi nàng muốn cẩn thận cảm thụ, đột nhiên lại không thể nào tìm thấy được, làm cho nàng nhịn không được hoài nghi có thể là ảo giác của mình.
Đám người Khúc Sơn Hà cũng nhất nhất rơi xuống đến trong đáy liệt cốc.
Thời điểm gió thổi đến, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ mắng một tiếng tà phong này thực kỳ quái ngoại, những người khác vẫn chưa có cảm giác gì.
Sở Chước quay đầu nhìn bọn họ.
Khúc Sơn Hà sâu sắc phát hiện nàng nhìn chăm chú, hỏi: "Sở cô nương, có vấn đề gì sao?"
Sở Chước hơi chần chờ, hỏi: "Mọi người cảm giác được cái gì?"
Đám người Hỏa Lân, Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều lắc đầu, Huyền Ảnh nghiêng đầu, nói: "Có chút không thoải mái."
Khúc Sơn Hà nói: "Hơi thở của gió có chút kỳ quái, nơi này... không giống như là nơi lành."
"Thật sao?" Sở Chước lẩm bẩm, so với hơi thở trong gió, nàng cảm giác được phiến thổ địa dưới chân này mang đến cho nàng cảm giác lại càng không tốt. Nhưng nàng phát hiện, trừ bỏ nàng ra, những người khác cũng không có loại cảm giác này.
Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh là Thánh Đế cảnh, ngũ cảm so với những người khác thì sâu sắc hơn, nhưng bọn hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/1870001/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.