Tâm tình xong với Khúc Sơn Hà, Sở Chước liền chọn một ngày, dẫn hắn đi Tuyết Thần cung.
Nghe nói bọn họ muốn đi Tuyết Thần cung, một đám gia hỏa đã sớm chơi hoang dã chạy tới, đều nói muốn đi cùng bọn họ.
"Phía tây tuyết sơn có một eo núi, nơi đó có một gốc cây Tuyết Linh Lung Thụ trăm vạn năm, nghe dì Tuyền nói, vừa vặn mấy ngày này là mùa Linh Lung Tử thành thục, ta muốn đi hái một ít." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt chờ đợi nói.
Hỏa Lân lập tức nói: "Chúng ta giúp huynh."
Tiểu loli Huyễn Ngu đội một con rùa nhỏ trên đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Nơi đó rất lạnh, bọn muội chờ các tỷ ở Tuyết Thần cung được không?"
"Đương nhiên... không được." Hỏa Lân túm sau cổ tiểu loli, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Huyễn Ngu chẳng lẽ không muốn đi chơi cùng chúng ta sao?"
Nàng đương nhiên muốn đi chơi cùng bọn họ, nhưng biết rõ nơi của Tuyết Linh Lung lạnh đến thần kỳ, lông hồ ly cũng có thể bị đông cứng rơi, nàng mới không muốn đâu. Bé rùa cũng đồng dạng không muốn, làm một con rùa thuộc tính thủy, nó ưa thích khí hậu ở trong sơn cốc, nhưng mà nó lại luyến tiếc linh đan do luyện đan sư luyện ra được.
Thẳng đến khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng đến lúc đó chỉ cần dùng Linh Lung Tử luyện ra linh đan, cho bọn nó ăn đã nghiền trước hết, hai đứa nhỏ mới chịu đáp ứng đi cùng bọn họ.
Vì thế một đám người dọc theo một cái thông đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-troi-voi-thu/1869995/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.