Chương trước
Chương sau

Chương 949
Ở Châu Âu, gia tộc anh ta cũng gọi là quý tộc có quyền có thế, vậy nên bản thân anh ta cũng quen với việc sống ngang ngược, càn quấy rồi Nếu dùng cách nói của người Châu Á thì đấy chính là ông con.
Sau chuyện mấy năm trước, Tô Duy Nam nhìn trúng cái gì thì anh ta sẽ dùng mọi cách để giành về, dù là chuyện làm ăn, phụ nữ hay là hợp đồng, bất động sản gì đó.
Miễn là những thứ anh ta có thể giành được thì anh ta nhất định sẽ không chịu từ bỏ.
Lệ Hữu Tuấn vừa nói chuyện phiếm với Tô Duy Nam, vừa dùng máy tính mini của mình để chép lại đường biển mà du thuyền này đang đi.
Anh nhẹ nhàng ấn vào một cái nút, hệ thống camera ở đồng hồ liền được khởi động, nhanh chóng quay chụp lại hết toàn bộ các.
khách mời tham gia buổi tiệc rượu trên thuyền lại.
Sau đó, việc anh phải làm đó là đi ra khỏi khoang thuyền, mở máy phát tính hiệu lên rồi gửi hết những tài liệu này về cho Hoa Đông và Lệ Hạo Nhân.
Chỉ như vậy thì anh mới có thể dùng thời gian ngắn nhất để điều tra ra được hết toàn bộ những nhân vật đáng nghi.
“Tôi đi ra ngoài hít thở không khí”
Lệ Hữu Tuấn nói một câu cho có rồi cứ thế quay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Tô Duy Nam biết rõ kế hoạch của anh nên rất phối hợp nhường cho anh một lối đi.
Bên ngoài khoang thuyền, có khá nhiều người dựa vào lan can, hóng gió biển, uống rượu và nói chuyện phiếm.
Âm nhạc du dương bay ra khắp không gian, cảm giác cực kỳ dễ chịu Ở trên boong thuyền lúc sáng lúc tối có khá nhiều đôi tình lữ đang quấn quýt lấy nhau.
Lệ Hữu Tuấn tìm một góc vắng rồi mở máy phát tín hiệu lên, phá lớp gây nhiễu sóng trên thuyền rồi bắt đầu truyền dữ liệu đi.
Bộ phận trung tâm của du thuyền sẽ mất khoảng mười phút để xác định đúng vị trí của bộ phát tín hiệu này, nên Lệ Hữu Tuấn phải gửi hết tất cả các dữ liệu trong vòng mười phút, nếu không thì sẽ bị phát hiện ra mất.
Mà trong khoảng tời gian này, Mộ Mẫn Loan vốn đang yên lặng ngồi một mình thì bỗng cảm thấy khu vực trước mặt mình tối hẳn lại Cô ngẩng đầu lên theo phản xạ thì thấy Tô Duy Nam duỗi tay ra, đưa đến trước mặt cô.
“Chị gái xinh đẹp ơi, không biết tôi có đủ vinh hạnh để mời chị nhảy một bài không?”
Mộ Mẫn Loan thấy Tô Duy Nam hơi cong mắt lên, trong đôi mắt ấy ngập tràn ý cười.
Anh gọi cô là chị gái?
Suy nghĩ của Mộ Mãn Loan bất giác bay về buổi tối hôm đó.
Sau khi hai người nói rõ mọi hiểu nhầm.
với nhau, cả hai mới hoàn toàn cảm nhận được lẫn nhau, Thật ra, lần đó cũng đã giúp Mộ Mãn Loan gỡ bỏ được nỗi sợ của bản thân đối với chuyện đó.
Bởi vì cô nhận ra rằng Tô Duy Nam có thể đem lại cho cô niềm hạnh phúc và vui sướng bất tận.
Gương mặt xinh đẹp của Mộ Mẫn Loan hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn rất tự tin duỗi tay ra, đặt vào lòng bàn tay của Tô Duy Nam.
Hai người đều có gương mặt đặc trưng của người phương Đông, gương mặt người đàn ông thì tinh xảo như một tuyệt tác, giống như một bức tượng được thượng đế đúc ra, không hề có bất kỳ khuyết điểm nào.
Người phụ nữ cũng cực kỳ xinh đẹp, cả người giống như một nàng tiên, đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.