Chương trước
Chương sau

Chương 862
Chỉ cần kéo cò xuống, chắc chắn Tô Duy Nam sẽ chết, bởi vì phát súng này nhắm thẳng vào huyệt thái dương của anh.
Cơ thể Mộ Mẫn Loan bỗng bắt đầu run rẩy, đôi mắt vốn mất đi tiêu cự dần có phản ứng lại.
Đôi đồng tử của cô đột nhiên co lại, chỉ trong phút chốc, sắc mặt bỗng trắng trợt cả ra.
Tô Duy Nam, không được. Xin anh đừng có chết.
Đôi môi Mộ Mẫn Loan không ngừng run rẩy, cô há miệng muốn nói, nhưng sâu trong yết hầu như có một thứ gì đó chặn cứng lại, làm cho cô không thế nào phát ra âm thanh Tô Duy Nam, xin anh phản kháng đi. Phản kháng đi mà.
Người đàn ông da trắng kia đột nhiên bật cười ha ha: “Mày chết đi, chết đi”
Đôi mắt đào hoa của Tô Duy Nam ngước lên, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại “Không, không được… không được…”
Cổ họng của Mộ Mẫn Loan như có giọng nói yếu ớt vang lên: “Không muốn, dừng tay!”
Đột nhiên cô giống như tỉnh lại, đột nhiên cô hoảng sợ hét lên một tiếng.
Vốn người đàn ông da đen đang giữ cô không để ý là bao, sau đó để cho cô tránh thoát.
Đôi mắt Mộ Mẫn Loan đỏ bừng, cô gào lên lao về phía người đàn ông da trắng, sau đó dùng hết sức mạnh toàn thân húc người kia.
Người đàn ông da trắng kia cũng không kịp phòng bị, bị Mộ Mẫn Loan húc mạnh thì phải lùi về sau mấy mét.
Hai mắt Tô Duy Nam cũng mở lớn, đáy mắt như lóe lên ánh sáng lạnh, nổi lên bốn phía.
Anh nhẹ nhàng xoay mình, lao về phía Mộ Mẫn Loan.
Đột nhiên Mộ Mẫn Loan nhào vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt rồi khóc thét thất thanh: “Tô Duy Nam, anh là đồ ngốc à, sao anh không đánh trả? Tại sao, tại sao chứ, tên khốn này, tên khốn khiếp này”
Tâm trạng bị đè nén nhiều năm như vỡ òa trong phút chốc.
Mộ Mẫn Loan không kịp nhớ tới chuyện Tô Duy Nam vừa mới bị đánh, thậm chí là bị thương nặng, cô vung nắm đấm lên đánh mạnh vào ngực anh.
Tô Duy Nam cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt anh có sự dịu dàng và chiều chuộng.
Anh không nói gì cả, mặc cho Mộ Mẫn Loan phát tiết tâm trạng trong lòng mình, đợi đến khi cô mệt, Mộ Mãn Loan mới nghẹn ngào dừng tay.
Giọng nói của Tô Duy Nam trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có muốn tiếp tục nữa không?”
Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng Tô Duy Nam.
Xong đời rồi, cô bị điên rồi, sao giữa lúc nguy hiểm như vậy cô còn làm trò với Tô Duy Nam nữa chứ?
Vừa nấy bên cạnh họ còn có mấy người mang tội giết người nữa đấy.
Mộ Mẫn Loan vội vàng xoay người lại, theo bản năng cô giơ hai tay ra bảo vệ Tô Duy Nam phía sau lưng mình “Duy Nam, anh đi nhanh đi.”
Mặc dù trước mặt là mấy người đàn ông 1o lớn, trong lòng Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi dè dặt.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện vì mình mà vừa nấy Tô Duy Nam phải quỳ gối trước mặt người khác, để cho họ đánh mà vẫn không đánh trả, măng cũng không nói lại, không biết cô lấy dũng khí đó ở đâu, những sợ hãi, khiếp đảm đều bị ném đến chín tầng mây rồi.
Giờ đây, cô chỉ muốn bảo vệ người đàn ông sau lưng mình.
Dương như nhận ra người phía sau không hề động đậy một chút nào, Mộ Mẫn Loan cũng thấy cuống lên.
Gô lặng lẽ lùi về sau mấy bước, giọng nói cũng hung dữ hơn: “Tô Duy Nam, anh mau đi đi, sao còn đứng ở đây? Chẳng lẽ anh muốn chết à?”
Cũng chính lúc này, đột nhiên Mộ Mẫn.
Loan cảm nhận được sự ấm áp sau lưng.
Sau đó có một đôi tay mạnh mẽ vòng lại ôm lấy cô.
Mộ Mẫn Loan sững sờ, cả người bỗng trở nên căng thẳng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.