Chương trước
Chương sau

Chương 841
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?”
Tô Mỹ Chỉ trông mong ngồi tại cạnh bên bàn ăn, lúc đầu đang chờ cha nhà mình nấu cho cô bé ăn, thình lình vừa quay đầu lại phát hiện mẹ đã tỉnh, vui vẻ từ trên ghế nhảy xuống dưới.
Chỉ là cô bé còn chưa kịp bổ nhào vào trong ngực Tô Kim Thư, đột nhiên sau cổ áo liền bị một cái tay nhỏ cho nắm lấy.
Tô Mỹ Chỉ bất mãn quay đầu, liền thấy anh trai nhà mình bày ra gương mặt lạnh lùng: “Tô Mỹ Chỉ con bé hấp tấp này! Em không biết trong bụng mẹ còn có một tên nhóc nữa sao? Em cứ như vậy mà nhào tới, lỡ như đụng phải thì nhìn cha làm sao đánh em!”
Sau khi Tô Mỹ Chỉ nghe nói như thế vội vàng rụt cổ lại.
Cô bé giấy dụa tránh thoát từ trong tay anh trai, thận trọng đi đến trước mặt mẹ, rón rén vuốt ve trên bụng cô một chút: “Mẹ, em gái còn bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài vậy?”
Tô Duy Hưng ở phía sau tức giận hừ một tiếng: “Tô Mỹ Chỉ, ai nói cho em trong bụng mẹ nhất định là bé gái chú! Theo anh thì nó chính là một bé trai, bé gái thật sự là quá phiền toái, anh không muốn có thêm em gái đâu”
“Em thấy con trai các anh mới phiền phức ý! Mỹ Chỉ chỉ thích bé gái, anh trai quá ồn, Mỹ Chi không thích”
“Con trai tốt thì không so đo với con gái, lười nói chuyện với em”
“Xí”
Lệ Hữu Tuấn đang vội vàng trong phòng bếp, nghe được giọng nói của hai đứa nhóc.
con liền quay đầu nhìn sang Liếc mắt liền thấy Tô Kim Thư, cô đang đứng tại cửa ra vào giương mắt nhìn mình: “Đã tỉnh lại lúc nào?”
Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị bưng bữa sáng sang, nhưng lại phát hiện Tô Kim Thư đi chân trần, lông mày của anh trong nháy mắt không vui nhíu lại. Buông đồ trong tay xuống rồi đi tới, cũng không nói chuyện mà trực tiếp dùng một tay bế cô lên “Lại không mang giày, hiện tại là mùa thu, trên mặt đất rất lạnh em biết không hả?”
Nhìn thấy gương mặt anh lạnh lùng bế mình thả lên ghế bên cạnh bàn ăn, Tô Kim Thư.
không những không có cảm thấy uất ức mà ngược lại còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Cô cứ như vậy giương mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn, bởi vì những ngày này liên tục làm việc cường độ cao, tên đàn ông này dường như cũng ngủ không được ngon giấc, dưới mi mắt mặt còn ẩn hiện một chút quầng thâm.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, Tô Kim Thư đột nhiên có chút đau lòng.
Được rồi được rồi, anh ấy gần đây bận việc đến túi bụi, mình vẫn đừng nên đi quấy rối anh ấy, để anh yên tâm hoàn thành công việc thôi, tránh khỏi việc anh lại phân tâm ra muốn chăm sóc mình.
“Nếm thử cái này”
Lệ Hữu Tuấn gắp một cái bánh bao hấp đưa tới bên miệng Tô Kim Thư: “Anh làm đó”
Tô Kim Thư vô cùng ngoan ngoãn há mồm cần một miếng bánh bao hấp, mùi thơm của nước canh bên trong toả ra vô cùng nồng đậm, có thể nhìn ra nó được làm theo công thức tỉ mỉ, quả thực có thể so tài một trận với đầu bếp Michelin trong nhà hàng.
Món ăn tinh tế sắc sảo như thế chắc phải phí không ít công phu mới có thể làm được!
Thế nhưng đêm qua anh rõ ràng rất bận rộn, giống như rất muộn mới xong?
Dù sao đêm qua Tô Kim Thư ngồi bên trong phòng ngủ chính hầm hừ một lúc, vốn dĩ cô còn tính đợi đến khi Lệ Hữu Tuấn hết bận rồi mới tiếp tục nũng nịu với anh, giở trò chơi xấu.
Nhưng mơ mơ màng màng một lúc, cho đến khi cô ngủ thiếp đi thì Lệ Hữu Tuấn cũng chưa từng xuất hiện.
Sau khi gặm xong một cái, hai tay Tô Kim Thư vòng lên ôm lấy cổ của Lệ Hữu Tuấn, không cho anh đứng thẳng người: “Gần đây có phải là rất vất vả không?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: “Rốt cục cũng nhớ tới quan tâm ông xã của em?”
Mặt mo của Tô Kim Thư đỏ ửng, tức giận đưa tay đẩy hắn: “Chán ghét, nói như thể em là một người không có lương tâm đến như vậy!”
Lệ Hữu Tuấn thuận thế trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh cô, bắt đầu lên án hành vi vô lại của cô đêm qua: “Còn nói không phải!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.