Chương trước
Chương sau


Mặc dù anh ta thực sự bị Mộ Vấn An mê hoặc, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ bỏ qua cha mẹ của mình.
Vốn dĩ định trèo tường lẻn vào, nhưng không ngờ mới đi được nửa đường đã bị hai vệ sĩ giữ chặt, thật là xấu hổ!
Khi Lục Mặc Thâm và Lâm An Nguyên lần lượt xuất hiện ở sân trước của biệt thự, cha Lâm là người đã nhìn thấy họ đầu “Đồ… đồ khốn nạn…
Cha Lâm chỉ về hướng mà hai người vừa đến, không ngừng chửi rủa.
Bước chân của Lục Mặc Thâm và Lâm An Nguyên lần lượt dừng lại, dù sao thì cả hai đều cảm thấy có lỗi trong lòng, nên nhìn phản ứng của cha Lâm, sắc mặt của họ hiển nhiên không hề tốt.
Tô Kim Thư và mẹ Lâm đã nghe thấy động tĩnh ở đây, và khi họ nhìn lên, thấy răng Lục Mặc Thâm và Lâm An Nguyên đang đi đến, và cả theo Lệ Hữu Tuấn đang đi phía sau họ.
“An Nguyên!”
Mẹ Lâm nhìn thấy con trai mình liền mừng rỡ đứng dậy chạy một mạch đến.
Ba người đoàn tụ, cha Lâm đánh mắng Lâm An Nguyên, nhưng cuối cùng không khỏi đỏ bừng mắt.
Lục Mặc Thâm đứng từ xa nhìn cả gia đình ba người như thế này, chỉ cảm thấy hơi sững sờ.

Nhưng Lệ Hữu Tuấn đã trực tiếp bước tới trước mặt Tô Kim Thư.
“Sao hau người lại đến cùng nhau?”
Khi Tô Kim Thư đứng dậy, Lệ Hữu Tuấn đã đứng trước mặt cô.
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô, và thay vì trả lời câu hỏi của cô, anh hỏi: “Em đã ở đây bao lâu?”
“Những chuyện cần biết đều đã biết rồi”
Lệ Hữu Tuấn tò mò liếc nhìn cô: “Dì nói cho em biết?”
Tô Kim Thư gật đầu, cô vươn tay ngồi xuống bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, từ xa liếc nhìn Lục Mặc Thâm đang đứng bên cạnh: “Em chỉ cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ dì Lâm lại nghĩ thoáng như vậy”
“Sao lại nói thế?”
“Dì ấy nhờ em nói với Thúy Vân, đừng trách giáo sư Lục”
Lệ Hữu Tuấn nhướng mày, như thể anh không ngờ mẹ Lâm sẽ nói những điều này.
“Có thể là vì người trong cuộc mơ màng, người ngoài cuộc rõ ràng”
Tô Kim Thư không ngờ rằng mẹ Lâm lại có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện đến mức đặt tài sản của nhà họ Lâm vào tay Lục Mặc Thâm còn an toàn hơn đặt vào tay nhà họ Lê.

Lệ Hữu Tuấn hỏi cô: “Còn em thì sao? Bây giờ em là người trong cuộc? Hay là người ngoài cuộc?”
Tô Kim Thư nhìn anh đầy “Anh còn mặt mũi nói thế với em à! Có phải anh đã biết rõ sự việc từ lâu rồi không?
Sao không nói cho em biết sớm hơn mà để em xấu hổ trước mặt giáo sư Lục như thế!”
Lệ Hữu Tuấn bày tỏ răng mình thực sự vô tội: “Anh cũng vừa mới biết, nên vội vàng chạy tới ngay”
Tô Kim Thư thở dài: “Haiz, thật tiếc khi người trong cuộc vẫn không biết về tấm lòng của giáo sư Lục đối với cô ấy.
Cô gái cứng đầu này.
Em không thể tìm thấy cô ấy hay liên lạc được với cô ấy bây giờ.
Sốt ruột quá!”
“Cô ấy có bản lĩnh khiến Lục Mặc Thâm không tìm được mình, vậy thì đương nhiên cô ấy sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Anh nghĩ hiện tại em nên nhẫn nại thay vì lo lắng cho cô ấy.
Biết đâu sau này Lâm Thúy Vân sẽ liên lạc với em?”
“Có thể không? Lần trước ở sân bay, cô ấy nhìn thấy em như thấy ma vậy!”
“Em đã từng thấy Lâm Thúy Vân chịu khổ chưa?”
Tô Kim Thư nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, sau đó lắc đầu nghiêm nghị: “Ừm, thật sự là không có!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.