Chương trước
Chương sau



Tô Kim Thư nhìn liếc qua đồ ăn trên bàn, nhưng cô cũng không nhấc đũa lên mà chỉ nhìn ngài Tư Đồ với vẻ mặt có vẻ khá hào hứng: “Hay là để lần sau tôi bắt ông đến một hòn đảo hoang, nhốt ở đấy nửa tháng để xem ông có thấy quen hay không nhé?”
Động tác của ngài Tư Đồ hơi khựng lại, ông Hồng cũng thầm cảm thấy không ổn, cô Tô này, sao cứ khăng khăng lao đầu vào họng súng mãi thế?
Ông Hồng lại toát mồ hôi lạnh, đúng lúc ông ta chuẩn bị tiến lên nói vài câu để bầu không khí bớt căng thẳng thì lại thấy ông Tư Đồ nói: “Vậy ngày mai đổi chỗ khác.”
Tô Kim Thư lại tiến thêm một bước nữa: “Thưa ngài Tư Đồ, nếu như tôi nói rằng mình muốn đổi chỗ đến trang viên Elburg thì sao?”
Ngài Tư Đồ bình tĩnh cắt một miếng bò bít tết: “Không được”
Tô Kim Thư lập tức ném dao nĩa trong tay xuống bàn: “Nếu không làm được thì ông còn hỏi tôi ở đây quen hay không quen làm gì?
Động tác của cô hơi mạnh, tiếng ném dao nĩa phát ra tiếng vang khá lớn.
Tô Kim Thư đứng lên, quay người rời đi, ông Hồng thấy rất rõ, vẻ mặt của ngài Tư Đồ lại đang trở về trạng thái rất khó chịu.
Ông Hồng bỗng cảm thấy hơi hối hận, lần trước vì ông vẫn hơi cả nể nên mới không nói rõ cho Tô Kim Thư biết rõ về tính cách của ông Tư Đồ.
Mặc dù đôi bàn tay của người đàn ông này nhìn có vẻ khá sạch sẽ, nhưng bản thông ông Hồng cũng chẳng thể nói rõ được rằng đôi bàn tay ấy đã dính bao nhiêu máu tươi rồi.

Thái độ này của Tô Kim Thư rất dễ chọc giận ngài Tư Đồ, mà một khi ông ta đã tức lên rồi thì cực kỳ đáng sợ, hầu hết những người bình thường đều không chịu đựng nổi Đúng lúc ông Hồng còn đang lau mồ hôi thì đột nhiên ngài Tư Đồ hỏi: “Đi đâu thế?”
Tô Kim Thư đang chuẩn bị cãi lại thì ông Hồng đã lên tiếng hỏi: “Cô Tô cần nước ạ? Để tôi đi rót cho cô.”
Tô Kim Thư thấy vẻ mặt tái mét của ông Hồng thì cũng hiểu rằng ông Hồng kính sợ người đàn ông có họ Tư Đồ kia đến mức nào.
Nhưng tiếc rằng, họ là họ mà cô lại là Tô Kim Thư.
Họ bắt ép cô đến nơi này là một việc sai trái rồi, đáng ra người phải hoảng sợ là họ chứ không phải cô.
Tô Kim Thư bình tĩnh lên tiếng: “Ông Hồng, tôi không uống nước đâu.
Mấy món ăn ở đây không hợp khẩu vị của tôi lắm, nên tôi muốn tự xuống nấu ăn, ông Tư Đồ có ý kiến gì không?”
Ngài Tư Đồ chỉ nhìn cô, không nói gì, mà Tô Kim Thư cũng không hỏi lại lần nữa.
Không nói câu nào thì coi như là đồng ý, vậy nên cô cứ thế quay người đi về phía bếp.

Chẳng bao lâu sau, trong bếp đã vang lên tiếng thái thịt, rửa rau.
Ông Hồng nhìn liếc qua ngài Tư Đồ, phát hiện ra bây giờ vẻ mặt ông ta đang rất khó chu “Dẹp hết những món ăn này đi, sau đó ném đầu bếp Michelin kia xuống biển cho cá ăn”
Ngài Tư Đồ nhổ miếng thịt bít tết trong miệng mình ra, sau đó bỏ dao nĩa xuống.
“Vâng thưa ngài”
Ông Hồng vội vàng gật đầu rồi gọi nữ giúp việc lên, dọn dẹp hết toàn bộ các món ăn Tây trên bàn đi.
Ngài Tư Đồ đứng lên, nhưng chỉ đứng ở cửa bếp, yên lặng nhìn bóng dáng bận rộn của Tô Kim Thư.
Mặc dù cô đã mang thai hơn tám tháng rồi, nhưng chỉ có phần bụng là đã phồng lên.
Nếu nhìn từ phía sau thì dáng người cô vẫn rất nhẹ nhàng, giống như chưa hề có thai vậy.
Hơn nữa, cách làm việc của cô cũng rất nhanh nhẹn, tay chân linh hoạt, nhìn qua thì có vẻ như cô đã phải tự tay làm những việc này rất nhiều lần rồi Khoảng nửa tiếng sau, Tô Kim Thư mang ba món cơm nhà đi ra khỏi bếp.
Cô nhìn liếc qua mặt bàn, phát hiện ra những món đồ Tây vừa nãy đã bị dọn hết đi rồi.
.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.