Chương trước
Chương sau
Chương 559: Bạch Ninh Hương xin lỗi cô
“Bác sĩ nói, khoảng cỡ năm tháng thì có thể cảm nhận được chuyển động của thai nhi.
Nhưng mình vẫn chưa nhận thấy rõ, có thể là do sự phát triển của thai nhi vẫn còn hơi chậm một chút”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Sở dĩ hôm nay cô ấy đến đây làm kiểm tra ản sớm hơn lịch hẹn, là do hai hôm trước vừa trải qua một cơn hoảng sợ.
Cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện, nhưng may mắn thay, tờ báo cáo vừa được đưa ra cho thấy mọi thứ đều bình thường Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cùng với hai người Lệ Hữu Tuấn đến thăm Lục Mặc.
Thâm.
Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chăm vào bụng của Tô Kim Thư một lúc lâu và đột nhiên anh nói: “Sau này nói với Lâm Mộc nấu thêm cho em nhiều thức ăn bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể”
Người này lại bắt đầu rồi đấy!
Tô Kim Thư nhìn anh mà không nói nên lời: “Em cả ngày đều ăn năm bữa rồi! Anh Lệ anh tha cho em đi mà”
“Nhưng mà em chỉ mới tăng thêm được có hai cân mà thôi, tăng thêm bốn mươi cân vẫn còn một chặng đường rất dài”
Tô Kim Thư liền khiếp sợ nhìn anh.
Lâm Thúy Vân nhìn thấy sự tương tác ngọt ngào giữa hai người bọn họ, trong đáy mắt bỗng hiện lên một ánh nhìn ngưỡng mộ: “Kim Thư, nam thần đối xử với cậu thật tốt!”
Lục Mặc Thâm ở bên cạnh nghe thấy câu nói này thì liền lập tức không vui: “Em nói vậy là có nghĩa anh đối với em không tốt?”
Lâm Thúy Vân không nói nên lời: Nếu không phải anh đang bị gãy chân, tôi nhất định sẽ nói ra sự thật!
Cả ngày chỉ biết uy hiếp tôi, lợi dụng tôi, đào hố cho tôi nhảy xuống!
Như vậy rốt cuộc là đối xử tốt chỗ nào với tôi?
Mặc dù trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ về những điều này, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Lục Mặc Thâm thì khuôn mặt nhỏ của Thúy Vân bỗng trở nên sáng bừng: “Giáo sư Lục, anh nói cái gì vậy?
Bởi vì anh cứu tôi nên mới bị ngã gãy chân, làm sao có thế đối xử không tốt với tôi được chứ!
Anh thật quá đáng, sau này tôi không cho phép anh nói những lời như vậy nữa!”
Lục Mặc Thâm: ”“..”
Vì vậy mới nói, kỹ năng diễn xuất của Lâm Thúy Vân quả thực không Tồi.
Nhưng đoạn này thật sự rất khó xử, khiến cho Lục Mặc Thâm cực kì ngượng ngùng: “Những lời nịnh nọt như vậy thì không cần nói nhiều đâu, chỉ cần nhớ những chuyện em đã hứa với anh trước đây là được.”
Nghĩ tới lúc nấy ở trong nhà vệ sinh bản thân đã đồng ý với anh ta sẽ ở lại qua đêm, Lâm Thúy Vân nhịn không được mà da đầu bắt đầu nóng lên Hai người Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn ngồi ở đây được một lúc thì cũng rời đi.
Chân của Tô Kim Thư không ngắn, thế nhưng đi bên cạnh Lệ Hữu Tuấn trông có vẻ vô cùng đáng yêu.
Cô bước tới, có chút không theo kịp anh.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang bước theo mình một cách khó khăn, bước chân cũng dần dần thả chậm đi một chút: “Đừng đi từ từ”
“Anh Lệ, ban nãy bác sĩ có nói với anh vài lời, anh còn nhớ không?”
“Em quên rồi sao, chồng của em đã gặp qua thì không thể quên được?”
“Vậy anh mỗi tối phải về sớm hơn một tiếng, cùng em đi dạo bên ngoài, sau này em còn muốn thuận lợi sinh đẻ một cách tự nhiên, không muốn sinh mổ, vì thế khoảng thời gian này phải bắt đầu tập luyện thể dục!”
Thật ra trong lòng Lệ Hữu Tuấn đã sớm suy tính kỹ càng hết rồi, anh mỗi ngày sẽ về sớm hai tiếng để cùng Tô Kim Thư đi dạo: “Biết rồi”
Tô Kim Thư hài lòng di bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh, rúc đầu vào trong cánh tay anh.
Cuối cùng cũng có một người đàn ông, có thể giống như anh trai cho cô một vòng tay vững chắc.
Không biết là tại sao, chỉ cần đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư sẽ tràn ngập cảm giác an toàn.
Khi hai người bước ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, Lệ Hữu Tuấn là người đầu tiên phát hiện ra dường như có ai đó đã đợi họ ở xe rất lâu.
Bước chân của anh dừng lại một chút, trên khuôn mặt vốn dĩ đang cười nói vui vẻ bỗng chốc lạnh lùng, đôi mắt cũng hiện lên vẻ không hài lòng.
Tô Kim Thư cũng dường như cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh, ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của anh.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy Bạch Ninh Hương bị bảo vệ đẩy ra, trên tay đang cầm túi xách, ánh mắt nhìn bọn họ như thiêu như đốt.
Khi hai mắt đối diện nhau, bước chân của Tô Kim Thư cũng dừng lại.
Cô cau mày, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Bạch Ninh Hương bị bảo vệ kéo ra ngoài, dừng lại trước mặt Lệ Hữu Tuấn Lúc này, bà ta cố gắng duy trì dáng vẻ đoan trang của bản thân, nhưng ánh mắt vẫn bất giác nhìn về phía Tô Kim Thư.
Sau khi nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, Bạch Ninh Hương mới thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ trái tim đang treo lửng giữa không trung cũng được buông xuống.
Từ đầu đến cuối Lệ Hữu Tuấn đều không nói chuyện, vẫn nhìn bà với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Ninh Hương bị anh nhìn đến mức xấu hổ, thế nhưng vẫn cố gắng hẳng giọng, nói: “Đứa bé không sao chứ?”
Tô Kim Thư ngạc nhiên, làm sao bà ta biết chuyện này?
Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn càng trở nên khó coi, anh nắm chặt tay Tô Kim Thư, xoay người ôm lấy cô trực tiếp đi về phía xe.
Bạch Ninh Hương thật không tin vào mắt mình, con trai bà ta vậy mà lại không xem bà 1a ra gì.
Bà ta nhanh chóng quay lại, đột nhiên hét lên: “Lệ Hữu Tuấn”
Lệ Hữu Tuấn do dự một chút, nhưng anh vẫn dừng lại.
Bạch Ninh Hương đẩy xe lăn đuổi theo, đứng chắn trước mặt bọn họ.
Ban nấy vừa mới nhịn một bụng tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc nào của Lệ Hữu Tuấn, đột nhiên liền cảm thấy như thua trận.
Bà ta hẳng giọng, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, bà ta tới đây là để giảng hòa, không phải đến gây sự.
Bà ta vì đứa trẻ chưa ra đời ở trong bụng Tô Kim Thư mà hạ thấp giọng: “Hữu Tuấn, mẹ biết, những chuyện trước đây đều là do mẹ quá đáng, vì thế hôm nay mẹ tới là để xin lỗi”
Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Xin lỗi cô sao?
Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Người hai ngày trước vẫn còn cô đến tận xương tủy, hận không thể để cô đột ngột chết đi, vậy mà lại tỉnh ngộ nhanh vậy sao?
Tô Kim Thư cô không ngốc, cô biết Bạch Ninh Hương có sự thay đổi lớn như vậy, khả năng lớn nhất là do đứa bé trong bụng cô!
Lệ Hữu Tuấn vô thức kéo Tô Kim Thư ra phía sau mình: “Xin lỗi thì không cần”
Sắc mặt của Bạch Ninh Hương nhất thời liền trở nên cực kì khó coi: “Hữu Tuấn, bây giờ mẹ muốn nói chuyện với Kim Thư, chỉ cần mười phút thôi”
Lê Hữu Tuấn không do dự liền ôm Tô Kim Thư rời đi.
“Năm phút, Hữu Tuấn, chỉ năm phút thôi!”
Bà ta không muốn đánh mất con trai của mình.
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn lên thì thấy khuôn mặt xám xịt của Lệ Hữu Tuấn, những đường gân xanh trên trán cũng hiện lên rất rõ.
Tô Kim Thư cảm thấy có chút kì lạ, Bạch Ninh Hương rốt cuộc là muốn nói với cô chuyện gì?
Cô dừng lại, đưa tay kéo Lê Hữu Tuấn: “Chồng à…”
Lệ Hữu Tuấn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.
Phát hiện ra vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, không có bất cứ sự phàn nàn nào.
“Em không cần lo lắng cho anh, nếu có bất cứ người nào muốn tính mạng của em, dù người đó có là người nhà của anh đi nữa, anh cũng sẽ không cho phép em lại gần bà ta!”
Tô Kim Thư cười: “Anh hiểu lầm ý của em rồi, em không có ý định làm người tốt, cũng không muốn phàn nàn oán trách. Em chỉ cảm thấy có chút kì lạ, em muốn biết thành ý của dì rốt cuộc là nhiều bao nhiêu, để em xác nI xem, bà ta rốt cuộc là chân thành hay giả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.