Chương trước
Chương sau
Chương 154: Lệ Hữu Tuấn, anh có ghen không?
“Đã như vậy thì tôi sẽ làm cho em hài lòng”
Ngay khi anh vừa nói xong câu nói đó, đột nhiên Tô Kim Thư choáng váng, trời đất quay cuồng, trong một giây tiếp theo liền bị anh bế lên vai.
“Không được, Lệ Hữu Tuấn, anh buông tôi ra”
Lần này, cô thực sự thấy sợ rồi!
Lúc này, rõ ràng là Lệ Hữu Tuấn đã bị chọc giận rồi.
Nếu như ngoan ngoãn theo anh lên tầng, không chết thì cũng phải tàn phế.
“Thả em ra sao? Thả em ra thì làm sao có thể đáp ứng điều kiện của em được?”
Eo cô bị ôm chặt, nắm đấm của cô đấm vào cơ thể người đàn ông thì chỉ như mưa bụi, vốn dĩ cô không có cách nào có thể lay chuyển được anh.
Mãi cho đến khi cô bị ném lên giường.
Sau khi sốt cao xong vẫn còn để lại một số di chứng, khi cô ngã xuống giường, đầu bị đập xuống nên có hơi đau một chút.
Chỉ có điều cô vừa lấy lại tinh thần, cơ thể người đàn ông đã nhích lại gần.
“Lệ Hữu Tuấn, tôi không muốn”
Tô Kim Thư dùng hết sức đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ xinh của cô hiện lên sự giận dữ bừng bừng.
Nhưng trong mắt Lệ Hữu Tuấn thì bộ dạng này của cô lại chính là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
“Không muốn sao? Chắc chắn chứ?”
“Tôi không muốn! Hôm nay tôi đến đây là để để nói rõ ràng mọi chuyện với anh, anh không được phép đụng vào tôi.”
“Em tùy ý gửi tin nhắn cho tôi rồi lại tự mình bỏ rơi tôi. Em còn cần nói rõ điều gì nữa chứ?”
Tô Kim Thư rối rít: “Thực sự là tôi đến đây để thương lượng với anh, anh đừng làm như vậy..
“Đừng như vậy là như thế nào? Tôi sống hơn hai mươi năm nay, em là người phụ nữ đầu tiên dám nói không với tôi. Bị một cô gái bỏ rơi, tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt, cho nên tôi nhất định phải làm cái gì đó để trút giận.”
“Lệ Hữu Tuấn, rõ ràng là Lê Duyệt Tư đã khiêu khích tôi trước. Nếu cô ấy không nói rằng tôi đang hám tiền của anh, được anh bao nuôi, Lâm An Nguyên cũng sẽ không tranh cãi với bọn họ, càng sẽ không không cẩn thận mà lỡ đẩy cô ấy một cái. Anh đã không hiểu rõ mọi chuyện, lại còn vơ đũa cả nắm, anh muốn báo cảnh sát là cậu ấy cố ý giết người, anh còn bảo tôi phải làm sao bây giờ? Anh đã đau lòng vì Lê Duyệt Tư như vậy thì hãy tránh xa tôi một chút đi. Không phải như thế thì tất cả mọi người đều vui vẻ sao? “
Tô Kim Thư càng nói càng cảm thấy oan ức, đôi mắt của cô cũng không kìm nén được mà đỏ hoe lên: Tôi không phải là con gái nhà quyền quý.
nổi tiếng, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, tôi không có cái gì cả. Tôi chỉ có một người anh đang ốm bệnh và hai đứa con nhỏ. Nếu như có thể, tôi thà không bao giờ bị cuốn vào cái vòng xoáy chết tiệt này của mấy người, a..”
Đôi môi cô bị anh hôn tới tấp.
Tô Kim Thư liều mạng giấy dụa.
Lệ Hữu Tuấn cũng theo động tác của cô trên giường, lăn lộn qua lại Khi nụ hôn kết thúc, Tô Kim Thư đã hoàn toàn kiệt sức và chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh áp bức.
“Tỉnh táo lại rồi sao?”
Tô Kim Thư tức giận: “Không thể tỉnh táo được.”
“Vậy làm lại một lần nữa.”
Lần này, anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng dụ dỗ cô theo kịp nhịp điệu của chính mình.
Tô Kim Thư như bị anh dẫn vào trong sương mù, không biết đêm tối ra sao.
Khi Lệ Hữu Tuấn vừa buông cô ra, cô đã hoảng sợ che miệng lại, đề phòng nhìn chăm chăm vào anh.
“Tỉnh táo chưa?”
Cuối cùng, Tô Kim Thư vẫn phải chịu khuất phục dưới dục vọng của anh và oan ức gật đầu lia lịa.
*Bây giờ em đã tỉnh táo rồi thì sau đó cẩn thận nghe tôi nói, không được phép cãi lại, có hiểu không?”
Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất thấp và hết sức êm tai.
Tô Kim Thư lại gật đầu một lần nữa.
“Nhà họ Lệ và nhà họ Lê đã có quan hệ thân thiết suốt nhiều đời. Từ nhỏ, tôi và Lê Duyệt Tư đã lớn lên cùng nhau. Cô ấy có chuyện gì cũng cầu cứu tôi. Xét cả tình và lý thì tôi có nên giúp không?”
Tô Kim Thư im lặng một lúc, vẫn thấy cực kỳ thấu tình đạt lý nên g “Lâm An Nguyên là em trai của Lâm Thúy Vân, và Lâm Thúy Vân lại là bạn thân nhất của em. Nếu như ngay từ đầu, người đến để giải quyết chuyện này là Lục Mặc Thâm, em nghĩ rằng Lâm An Nguyên chỉ đơn giản là bị người ta đánh một trận thôi sao?”
Ngay lập tức, Tô Kim Thư ngây người ra: “Ý của anh là…
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, cảm giác bất lực dâng lên: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên em hồn bay phách lạc và rơi nước mắt vì một người đàn ông khác ở ngay trước mặt tôi Chẳng lẽ em nghĩ là tôi lại tốt tính đến thế sao?”
Đúng là như một quả bóng!
Tô Kim Thư hậm hực nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô lại nghĩ đến những lời mà anh vừa mới nói, không khỏi có chút hơi chột dạ: Nếu như anh chỉ coi cô là món đồ cá nhân của anh thì vốn dĩ anh đã không cần phải tức giận đến như vậy.
Tô Kim Thư suy nghĩ một lúc rồi thận trọng nói: “Nếu như tôi không hiểu lầm thì anh đang tức giận vì ghen sao?”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt.
Anh còn chưa kịp mở miệng, Tô Kim Thư đã vội vàng nói: “Tôi biết là không phải, cơ mà… Làm sao anh có thể ghen được cớ chứ…”
“Nếu tôi nói có thì sao?”
Trong nháy mắt, Tô Kim Thư trợn tròn mắt.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân máu bắt đầu dồn lên não, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Anh, anh, anh nói cái gì vậy?
Nói anh đang ghen sao?
Tại sao anh lại ghen?
Rõ ràng là chỉ khi thích một ai đó thì người ta mới ghen tuông và lo lẳng, lo được lo mất đấy sao?
Lệ Hữu Tuấn nhìn đôi má đỏ ửng và bộ dạng trợn mắt há mồm của cô, đột nhiên một nụ cười vụt qua.
Anh đưa tay lấy điện thoại di động của cô và xóa dòng tin nhản kia “Tin nhắn này, coi như tôi chưa bao giờ nhận được, và tôi cũng không muốn nhìn thấy nó lần thứ hai, em có hiểu không?”
Lúc này, Tô Kim Thư không biết phải phản ứng thế nào ngoài việc ngẩn người ra, trợn mặt há hốc mồm.
Có vẻ như anh rất hài lòng với phản ứng của cô, Lệ Hữu Tuấn bế cô lên, quay người đi về phía phòng tắm: “Em vừa mới hết sốt, đừng có ngâm mình quá lâu.”
“Lệ Hữu Tuấn, anh đi ra ngoài sao?”
Quả thực Tô Kim Thư có chút không dám tin Người đàn ông này, cứ như vậy buông tha cho cô sao?
Lúc nãy khi đi lên tầng, cô cứ nghĩ mình sắp bị ăn tươi nuốt sống nữa cơ mà.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy khuôn mặt với biểu cảm kinh ngạc của cô liên cười nhếch miệng một cái: “Em thất vọng vì vừa rồi tôi không làm gì em sao?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư lại đỏ bừng lên, cô vội vàng thu mình vào làn nước, nói: “Làm gì có.”
Trong mắt Lệ Hữu Tuấn hiện lên sự vui vẻ, anh quay người rời đi.
Sau nửa giờ, Tô Kim Thư mới chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa đi tới bên cạnh ghế sô pha, cô đã bị Lệ Hữu Tuấn kéo vào trong lòng.
“Thơm quá.”
Anh khẽ ngửi mùi hương trong mái tóc của cô, tay của anh lại lang thang một cách bất thường.
Cơ thể Tô Kim Thư run run lên: Cô biết người đàn ông này không thể buông tha cho cô một cách dễ dàng như vậy, sở dĩ vừa rồi anh không đụng vào cô chính là vì anh đợi cô tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ đưa cô tới bến!
Ngay trong giây phút khi cô nghĩ rằng mình sắp bị đẩy ngã, vậy mà Lệ Hữu Tuấn lại dùng tay phải đang rảnh tay, sấy tóc cho cô.
Tô Kim Thư ghé vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng hít thở, tức giận mãi không thôi: “Anh cũng nhanh nhanh lên một chút, đừng có trêu tôi đấy!”
Lệ Hữu Tuấn nhếch mép, rút tay ra, bế cô lên giường: “Đi ngủ.”
Tô Kim Thư hoàn toàn choáng váng: Người đàn ông này thực sự cứ như vậy mà buông tha cho cô sao?
Nhìn Lệ Hữu Tuấn đi ra ngoài, mãi cho đến khi ánh sáng trong phòng ngủ dần dần mờ đi.
Tô Kim Thư ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt lại, ngay cả hơi thở cũng là hơi thở của Lệ Hữu Tuấn.
Có lẽ vì được ngâm mình trong một bồn tắm nước nóng nên lần này Tô Kim Thư được ngủ rất ngon.
Đợi khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi Tô Kim Thư mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mắt nhảm mắt mở sờ soạng đi vào phòng tắm rồi bắt đầu đánh răng.
Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ vang lên phía sau cô.
Ngay sau đó, một đôi bàn tay to duỗi ra ôm lấy cô từ đẳng sau.
*A Tô Kim Thư đang ngủ gà ngủ gật, ngay lập tức bị dọa hết hồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.