Dương Thận vừa đi, Hà Thanh Huy liền buông cây gậy đánh bida ra, ngồi xuống ghế, cũng không nói Viên Minh Nguyệt ngồi, giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì, nói đi!"
Viên Minh Nguyệt đứng ở trước mặt, dựa lưng vào bàn bida: "Hà Thanh Huy, tôi đi xem ngôi nhà số 17 Nguyệt Đàn rồi, ngôi nhà đó bây giờ ít nhất có thể bán được hai trăm vạn, anh vốn không hề thiếu tiền. Cái lý do anh nói để kết hôn kia là giả có phải không?"
Hà Thanh Huy ghét nhất là phải giải thích với người khác, một lúc lâu anh mới nói: "Căn nhà đó tôi không thể bán được cho nên cô nói nó có giá hai trăm vạn đối với tôi không có ý nghĩa gì hết."
"Vậy vay tiền ở ngân hàng, anh có thể vay với số tiền không nhỏ."
"Tôi không có ý định này."
"Vì sao? Căn nhà kia có ý nghĩa đặc biệt với anh à? Hay là căn nhà đó có vấn đề?"
Hà Thanh Huy mất kiên nhẫn: "Cô không cảm thấy mình tò mò quá nhiều chuyện sao?"
"Hà Thanh Huy, chúng ta bây giờ sắp kết hôn, ít nhất phải sống với nhau một năm, nói một câu với tôi lại khó khăn như vậy sao?"
"Viên tiểu thư, để tôi nhắc cho cô nhớ, chúng ta chỉ là kết hôn giả! Nếu là kết hôn thật đi chăng nữa thì cũng không cần chuyện gì cũng phải nói với cô. Diệp Thánh Phi lấy đi của cô năm trăm vạn, cô có nói với tôi không? Hãy thu hồi sự quan tâm của cô lại đi, một năm sau cô sẽ thuận lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thuyen-chung-goi/2731921/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.