Gần tới thời gian mặt trời lặn, ở phía chân trời tia sáng u ám hiện ra lửa đỏ, có vẻ cực kỳ mê người.
Arthur kéo Đường Lâm vào trong ngực, dùng da thú che phủ rất kín đáo,ngay cả một chút khe hở cũng không lộ ra. Khuôn mặt Da La tà ác, thỉnhthoảng thoáng qua tia sắc bén, theo đuôi Arthur nhanh chóng lẻn vào bộlạc.
Có lẽ bởi vì gần tới chạng vạng, nên lúc này, trong bộ lạc cũng không có người đi lại, Arthur ôm Đường Lâm đi con đường vắng vẻ, chạy thẳng vàotrong bộ lạc Thánh Trì.
Hai người di chuyển nhanh chóng, ở chỗ hai người bọn họ không nhìn thấy, khoảng cách không tới 20m, cất dấu một đôi mắt xanh, mang mười phần thú vị mà nhìn chằm chằm hành động của bọn họ, khóe miệng hơi nâng lên nụcười xảo quyệt.
Lắng nghe tiếng gió gào thét qua bên tai, hơi sưng mù nhàn nhạt tràn vào lỗ mũi, Đường Lâm không nén được mà hơi di chuyển thân thể, càng đếngần Arthur hơn. Thỉnh thoảng lời đối thoại vang lên truyền vào bên tai,trong chói tai mang theo ồm ồm, nghe rất khó chịu.
Arthur ngăn tay Đường Lâm lại, nhẹ nhàng đụng vào phần trơn mịn mượt màcủa lòng bàn tay, thoải mái khó tả khiến Arthur muốn có được nhiều hơn,hô hấp hơi thở gấp mang theo đói khát.
"Đến rồi!"
Nhẹ nhàng thả Đường Lâm xuống, nhìn chăm chú cẩn thận vào nhất cử nhấtđộng ở chung quanh, ở khoảnh khắc Đường Lâm đứng lại, Da La liền sốtruột không dằn nổi cùng đi theo, túm lấy Đường Lâm cắn nhẹ một lúc.
Co quắp khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn nhó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/173460/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.