"Joss, trước giao cục cưng cho tỷ chăm sóc, muội..."
Đường Lâm thay váy thú, gài chủy thủ ở đùi, buộc chặt giày cỏ trên chân, hôn vài cái lên mặt cục cưng trong lòng, đưa cục cưng cho Joss, vẻ mặt tràn đầy cứng rắn. Cô không thể biết mấy người Arthur vào vực phía tây mà vẫn thờ ơ được.
Sắc mặt Joss khó xử, nhìn Đường Lâm với vẻ mặt kiên quyết, nhận lấy cục cưng, muốn nói lại thôi.
Săn bạo long là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Cô không ngăn cản được, cũng không thể ngăn cản. Nhìn bóng dáng từ từ rời đi của Đường Lâm, cô nói với bóng đen: "Horry, anh nói xem em làm vậy có sai không? Biết rõ nếu Lâm biết bọn họ vào vực thì nhất định sẽ đi theo mà còn làm vậy."
Thân thể cao lớn của Horry vọt ra ngay lập tức, ôm lấy Joss, khẽ nói, "Đây là chuyện của bọn Arthur, chúng ta không thể tham gia. Chắc hẳn Đường Lâm cũng hiểu. Nhóm lửa đi, tin rằng bọn họ sẽ trở về nhanh thôi."
Nếu trong bộ lạc có giống đực ra ngoài đi săn thì mọi người sẽ đốt đống lửa ở chỗ đàn tế. Lửa đỏ rực mà nóng hầm hập là mọi người ở bộ lạc chờ người ra ngoài cầu khẩn cho tộc nhân của họ bình an trở về.
Đi thẳng một đường, dáng người cường tráng nhanh chóng di chuyển trong rừng như con thoi. Vực phía tây cách bộ lạc Hắc Sơn chừng năm ngày đi đường. Thấy vậy, Đường Lâm không khỏi hơi sốt ruột. Cô không thể biến thành hình thú, tốc độ cũng chậm. Biết với tốc độ này thì căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/1623971/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.