Đường Lâm tỉnh lại từ trong vô tri vô giác, tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng gầm rú vang lên liên tục bên tai. Cô vươn tay xoa vòng eo đau đớn, trong đầu nhớ tới chuyện bất ngờ xảy ra lúc trước. Vụt một cái, khuôn mặt tươi cười trở nên đỏ ửng, đồng tử đen tràn đầy ý xấu hổ. Cô cảm thấy hơi mát truyền tới từ hạ thân, càng ngại ngùng hơn. Chỉ sợ toàn bộ bộ lạc đã biết chuyện cô và Bối Lý rồi! Nghĩ tới tham muốn giữ lấy của mấy người kia với cô, không biết lúc này Bối Lý có khỏe không.
Nhưng chuyện tối hôm qua cũng không trách cô được. Cô đâu có ngờ rằng chuyện sẽ diễn biến như vậy. Cô di chuyển thân thể còn hơi khó chịu, nhìn ra cửa sổ.
Không ít giống đực đang bận rộn, trong tay cầm cọc gỗ và những công cụ xây dựng khác.
Đường Lâm vừa đứng ở cửa thì vừa hay Da La đang bận ở bên ngoài nhìn thấy. Hắn không nói hai lời, quăng thẳng thứ trong tay đi, chạy về phía Đường Lâm. Những người khác đều chú ý tới sự khác thường của Da La, ào ào ngẩng đầu nhìn Đường Lâm trước cửa sổ. Họ đều gật đầu cười ngây ngô, đồng thời vén da thú lên, lộ ra cây gậy bên dưới vừa như khoe khoang, vừa như thể hiện mình.
Thấy thế, Đường Lâm bực bội không thôi. Hóa ra những giống đực này đều đưa chim đi dạo thành nghiện. Sao mỗi lần gặp nhau, mặt thì không nhớ nhưng lại thấy không ít thứ phía dưới.
Khóe miệng rút rút, ngoảnh đầu đi, còn chưa ngồi xuống thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/1623946/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.