Mười ngày sau, Nam Trường núi.
Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, Tấn An tỉnh lại, chẳng có ai ở bên cạnh.
Hắn thử ngồi dậy, nhưng mới vừa động một cái thì l*иg ngực truyền tới một trận đau đớn, tê tâm phế liệt, trong nháy mắt khiến hắn vô lực, nằm trở lại.
"Nếu hôm nay hắn vẫn chưa tỉnh, ta cũng không còn cách nào nữa." Bên ngoài truyền tới tiếng thở dài của Vu Dẫn.
"Là tại ta dùng lực bắn tên quá mạnh."
Nghe được tiếng nói này, ánh mắt của Tấn An bừng sáng.
"Cũng không trách cô, đâu còn cách nào khác, chẳng có ai khiến hắn dừng lại được."
Hai người vừa nói vừa đi vào phòng.
"A!" Vu dẫn hiển nhiên giật mình kinh ngạc, "Tỉnh rồi..."
Tấn An không để ý y, mắt chỉ chuyển động theo một bóng người, nàng vòng qua bàn ghế, bước nhanh tới bên giường nhỏ của hắn: "Tỉnh?"
Nàng đứng ngược sáng, hình ảnh giống lần đầu tiên hắn gặp nàng ngoài Tắc Bắc.
"Cái gì tỉnh?" Thanh âm cực kỳ kìm nén, như đang hoài nghi mình, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng của chính hắn, "Nàng còn sống?"
Lê Sương trầm mặc: "Ta giả chết vốn là có mục đích khác, không nghĩ là huynh sẽ trở lại."
Ra là giả chết...
Tấn An nhẹ nhàng nhắm mắt, lời Vu Dẫn trêu ghẹo hắn ngày đó như gió thoảng bên tai, lúc này không còn trọng yếu nữa.
Lê Sương thấy hắn cư xử như vậy, chỉ nghĩ hắn mệt mỏi, liền nói: "Huynh nghỉ ngơi trước, ta..."
"Nàng ở lại đây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-tan-truong-an/3544762/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.