Vu Dẫn tiến lên trước một bước, đảo mắt nhìn trong địa lao: " Ai còn có thể hoạt động, đem người bị thương kéo đi." Y ra lệnh, mặt lúc nào cũng treo nụ cười bây giờ đã không còn, mang theo mấy phần đứng đắn mà một môn chủ nên có.
Rút quạt xếp bằng sắt trong tay áo ra, Vu Dẫn chậm rãi đi, từng bước một, tạo cảm giác áp bách, khiến cho sự chú ý của người kia hoàn toàn đặt ở trên người y, mấy người dưới đất liền bò dậy cứu đỡ người bị thương, nhân cơ hội này đem mấy người không còn nhúc nhích kéo hết ra ngoài.
"Ngọc tằm, ngươi lại không ngoan."
Trong phiến quạt của Vu Dẫn tản ra mùi thơm. Lê Sương ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, chỉ thấy sau khi mùi thơm kia bay ra, con ngươi người thần bí liền nhìn chằm chằm y, thần sắc tựa hồ so với lúc nãy an định hơn mấy phần, cho đến khi Vu Dẫn tới càng gần, bất thình lình, cặp mắt màu đỏ sậm kia lóe sáng.
Lê Sương thân là tướng quân, đối với sát khí như vậy rất bén nhạy, lúc này nàng kêu lớn: "Cẩn thận!"
Nhưng quá chậm, chỉ thấy xích sắt khảm vào vách tường động một cái, từ phía sau lưng Vu Dẫn rút về, rõ ràng là muốn đánh lên người y!
Ánh mắt Vu Dẫn khẽ động, thân hình chợt lóe, thoáng chốc tránh thoát, nhưng y không nghĩ tới, lúc này bên cạnh có một người đang đỡ người bị thương đứng lên, xích sắt rút trở về, hướng bọn họ hung tợn đánh.
Lực đạo lớn như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-tan-truong-an/3544747/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.