Lúc Lê Sương tỉnh dậy, thấy mình đã nằm ở trên giường, trong lòng nàng là Tấn An đang ngủ say, nàng ngẩn người. Ngày hôm qua, nàng đâu có nằm trên giường, mà nàng nặng như vậy, nàng lên giường lúc nào?
Mà thôi...cũng chẳng nhớ được, rất lâu rồi, nàng mới có được giấc ngủ an ổn như vậy, cả người ấm áp, không có chút gió rét xâm nhập.
Tấn An trong lòng nàng khẽ động đậy, nàng cúi xuống nhìn nó, chỉ thấy khóe miệng thằng bé hơi cong, giống như là trong mộng được ăn đường ngọt.
Hiếm thấy đứa nhỏ này lộ ra mặt đáng yêu ngây thơ như vậy. Lê Sương nhéo nhéo cái mũi nó, ngay sau đó nàng đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.
Hồi phục rất nhanh, trên trán nhiệt đã giảm, bất kể là thuốc của quân y hiệu quả hay là thân thể Tấn An khỏe mạnh, tóm lại không còn gì đáng ngại.
Lê Sương xốc chăn, đi xuống giường, quay đầu nhìn Tấn An vẫn còn đang ngủ, cũng không đánh thức, rót nước rửa chân tay, liền đi ra doanh trướng.
Hôm nay, cổng Lộc thành mở toang, dân chúng dần dần ổn định, Lê Sương an bài không ít người ra cửa thành kiểm tra, phòng ngừa gián điệp ở những nước khác nhân cơ hội trà trộn là thành.
Thời điểm Lê Sương đến, cổng thành là nơi trọng binh, từng người từng người qua kiểm tra, ngoài cổng thành đã xếp thành hàng dài. Tần Lan nhìn thấy nàng, liền tiến lên chào một tiếng: "Chiếu tướng, sao lại tới?"
"Tới xem một chút, không có điều gì bất thường chứ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-tan-truong-an/3544732/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.